TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:11:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ơi, đây!" Vương Xuân Hoa con dâu gọi một tiếng "" thì sướng rơn, đến mức khép miệng, liên tục gật đầu đáp lời.

Chính ủy Chu thì dù cũng giữ kẽ hơn một chút, ông ừ một tiếng dặn dò: "Hai đứa nhớ bảo mà sống cho ."

Vương Xuân Hoa vội vàng nhét bao lì xì đổi giọng tay con dâu.

Tiếp đó thì còn việc của lớn nữa, để mặc cho đám trẻ tự náo nhiệt.

Đám thanh niên vây quanh đôi tân hôn chơi trò chơi, dùng một sợi dây đỏ treo viên kẹo ở , bắt hai cùng ghé cắn.

Trên bàn ngoài sân bày đầy bánh kẹo và hạt dưa, hạt phỉ. Tuy tiệc rượu nhưng những thứ thì thể thiếu .

Tô Chiêu Chiêu xem náo nhiệt một lúc, miệng ngậm một viên kẹo cùng Cố Hành về .

Cố Tưởng và Cố Niệm vẫn còn xem tiếp nên hai vợ chồng cũng chẳng quản, cứ thế sóng đôi vai kề vai bộ về nhà.

Chẳng từ lúc nào, tay hai đan chặt .

Cũng may đường lúc ai khác, những rảnh rỗi đều xem náo nhiệt và ăn kẹo hỷ cả .

Tô Chiêu Chiêu dùng lưỡi đẩy đẩy viên kẹo trong miệng, tán gẫu với Cố Hành: "Không tiệc rượu, chị dâu bọn họ cũng nhận tiền mừng, chỉ ăn chút kẹo hỷ cho vui thôi. Thực thế cũng , đáng để tuyên truyền học tập."

Cô thấy thật đen đủi, kiếp tiền mừng bao nhiêu đám mà thu đồng nào.

Cố Hành gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, mắt thẳng phía , khiến Tô Chiêu Chiêu cảm giác chỉ cần thấy bóng sẽ lập tức buông tay cô ngay.

Anh đột nhiên hỏi: "Em một bộ quân phục ?"

Tô Chiêu Chiêu sang : "Sao tự nhiên hỏi chuyện ?"

Cô trêu: "Sao thế, thấy con bé Chu mặc quân phục nên thấy vợ mà mặc chắc chắn cũng ?"

Cố Hành gật đầu: "Em mặc chắc chắn là nhất."

Tô Chiêu Chiêu chỉ vạch miệng xem ăn bao nhiêu kẹo mà miệng lưỡi ngọt xớt như ?

Anh thế , lẽ nào cô bảo cần .

Không cần là chuyện thể nào, đối với đàn ông của thì việc gì quá giữ kẽ.

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Thế thì cũng kiếm cho em một bộ , để em mặc ngoài cho lác mắt chơi!"

"Kiếm hai bộ, để em đổi."

Vừa dứt lời, ở góc cua thấy tới, Cố Hành lập tức buông tay .

Tô Chiêu Chiêu: "..."

Về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu nhào lòng , định vạch môi kiểm tra: "Để em xem đúng là ăn kẹo nào."

Cố Hành giữ lấy tay cô, cúi đầu xuống: "Nếm thử một chút là ngay mà..."

Ngày hôm , Cố Hành mang về cho cô hai bộ quân phục nữ.

Tô Chiêu Chiêu ướm thử lên , đúng là size của cô.

Cố Niệm bên cạnh giục: "Mẹ ơi luôn ."

Tô Chiêu Chiêu cũng thử một chút, cô cầm quần áo trong phòng, một lát bước , xoay một vòng mặt ba bố con: "Thế nào?"

Cố Tưởng và Cố Niệm đều gật đầu: "Đẹp lắm ạ!"

Cố Hành : "Cũng uổng bộ đồ của ."

Hai bộ quân phục nữ kiểu thường phục dùng quân phục mới phát trong quý của để đổi lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-264.html.]

Anh nhiều quần áo, đơn vị quý nào cũng phát, thiếu hai bộ cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Tô Chiêu Chiêu liếc Cố Hành một cái, hôm qua còn khen cô mặc chắc chắn , hôm nay bảo là uổng bộ đồ của .

Hừ! Đàn ông.

Cố Tưởng và Cố Niệm ngưỡng mộ cực kỳ, chúng cũng mặc quân phục.

"Mẹ ơi, lấy quần áo cũ của bố sửa cho con một bộ quân phục xanh ." Cố Niệm , trong lớp cô bé nhiều bạn mặc đồ sửa từ quân phục cũ, chỉ cô bé và trai là cái nào.

"Hai đứa thật ?"

Hai em gật đầu lia lịa.

"Được , để mang tiệm may bảo cô sửa cho."

Từ ngày đưa hai đứa đến nương tựa bố chúng, Tô Chiêu Chiêu từng để chúng mặc đồ cũ của khác, ngờ hai nhóc tì mặc đồ của bố . Sức hút của màu xanh áo lính đúng là lớn thật.

Hôm , Tô Chiêu Chiêu mặc luôn bộ quân phục mới, bên trong cổ áo quân phục xanh lộ phần cổ áo sơ mi trắng, trông vô cùng sạch sẽ và tinh tươm!

"Chị Tô, chị mặc quân phục ! Trông khí chất quá!"

Mấy chị em phụ nữ trong đơn vị khỏi ngưỡng mộ.

Tô Chiêu Chiêu giở giọng "khoe khéo": "Nhà dùng quân phục của đổi cho đấy."

Mấy cô đồng nghiệp xuýt xoa: "Chồng chị thật đấy!"

Thì tất nhiên .

Khi Tô Chiêu Chiêu đưa mấy bộ đồ cũ của Cố Hành cho Lưu Quế Lan, Lưu Quế Lan liền bảo: "Cuối cùng cũng thấy cô mang đồ cũ đến sửa đấy. Mấy năm nay nào đến cô cũng mang vải mới, ở chỗ , cô cũng thuộc dạng hiếm đấy."

Tô Chiêu Chiêu: ... Thôi xong, cái hình tượng cần kiệm liêm chính bỗng dưng bay màu .

Tô Chiêu Chiêu dự định mua một chiếc máy khâu, nếu động tay động chân thì e là tay nghề học từ kiếp sẽ quên sạch mất.

Tem phiếu máy khâu khó kiếm, nhưng đối với Tô Chiêu Chiêu thì đó chuyện quá khó. Chẳng bao lâu , cô tìm cách đổi một tờ với Phùng An ở hợp tác xã mua bán trấn Thanh Sơn, nhờ Lục Hạo Nhiên mua hộ máy khâu về.

"Chị Tô, em chuyện với chị."

Tô Chiêu Chiêu rời mắt khỏi chiếc máy khâu, một cái. Sao tự nhiên ngượng ngùng thế ?

"Chuyện chuyện ? Chuyện thì hãy , chuyện thì thôi nhé."

Thời gian qua chuyện thực sự ít, liên quan đến vụ giáp hạt.

Người dân ngày nào cũng mong mưa, mà tịnh một giọt. Quá đáng hơn là chỗ thì lấy một giọt mưa, chỗ thì sinh lũ lụt.

Đã cuối tháng tư , nếu còn mưa thì vụ thu nửa năm cũng chẳng dám hy vọng gì nhiều.

Ở hợp tác xã, hễ lúc nào rảnh rỗi là bàn tán về một loạt vấn đề do nạn đói giáp hạt gây .

Tô Chiêu Chiêu mà rợn cả .

Càng về sẽ càng khó khăn hơn.

"Là chuyện ạ."

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, trong đầu nảy ý nghĩ: "Cậu sắp kết hôn ?"

Lục Hạo Nhiên trố mắt: "Hà Phương với chị ?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu.

Lục Hạo Nhiên định thần , hớ n hở: "Em cứ tưởng Tiểu Hà với chị cơ."

Tô Chiêu Chiêu liền lời chúc mừng: "Tiểu Hà với chị, dạo chị cũng thời gian liên lạc với cô . Cậu bảo tin hỷ, còn ngập ngừng như thế, chị đoán ngay là liên quan đến hôn sự của . Hai cuối cùng cũng tu thành chính quả ."

Loading...