"Chú ai thế?"
"Phạm Văn Hà, chú thành phố gặp cô , viện nghiên cứu của họ ở ngay gần nông trường Hồng Tinh, cô tình cờ gặp thầy Bạch ở đó."
Chuyện cô thực sự , Phạm Văn Hà là , chỗ việc gần nông trường, chắc hẳn thể giúp đỡ thầy Bạch đôi chút. Chỉ là những chuyện, phận học trò như họ cũng lực bất tòng tâm, chẳng thể giúp gì nhiều.
Phùng An mấp máy môi: "Chú dạo cuộc sống nông thôn khó khăn lắm, chắc nông trường cũng chẳng khá hơn là bao."
Tô Chiêu Chiêu liếc chú một cái: "Chú ý định gì thì cứ tự suy nghĩ và hành động, cần bàn bạc với cháu , chúng đều như cả mà."
Phùng An hiểu ý, gật đầu kết thúc chủ đề. Tô Chiêu Chiêu thấy mừng cho thầy Bạch, vì vẫn những học trò luôn nhớ đến thầy. Dù rằng họ chỉ mới học trò của thầy vỏn vẹn ba tháng.
Hai giờ chiều, cuối cùng Tô Chiêu Chiêu cũng gặp Giám đốc Nhậm tại phòng họp. Từ lúc ông tố cáo tạm dừng công tác đến nay cũng ba tháng, trông ông gầy một chút nhưng tinh thần vẫn . Cả buổi họp ông vẫn giữ phong cách như , sấm sét quyết đoán, lời lẽ sắc bén.
Cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng mới kết thúc. Xong việc, Chủ nhiệm Lưu tìm Giám đốc Nhậm để báo cáo công việc riêng, Tô Chiêu Chiêu đợi ngoài cửa theo.
"Tiểu Tô ở đơn vị các dạo thế nào ?" Giám đốc Nhậm đột nhiên nhớ tới Tô Chiêu Chiêu.
Chủ nhiệm Lưu đáp: "Lần họp dẫn cô cùng, đang ngoài cửa ạ."
"Thế gọi cô đây, chuyện hỏi."
Chủ nhiệm Lưu cửa gọi Tô Chiêu Chiêu .
"Chào Giám đốc ạ."
Giám đốc Nhậm gật đầu: "Ngồi xuống ."
Tô Chiêu Chiêu xuống đối diện bàn việc giống như Chủ nhiệm Lưu. Cô định chỗ, Giám đốc Nhậm hỏi ngay: " nhớ hình như Tiểu Tô đang theo học đại học hàm thụ đúng ?"
"Vâng ạ, cháu học hơn hai năm ."
"Thế là sắp nghiệp nhỉ."
"Dạ, giữa năm là cháu nghiệp ạ."
Giám đốc Nhậm gật đầu: "Tốt nghiệp xong dự định gì ?"
Đầu óc Tô Chiêu Chiêu "ting" một cái. Lãnh đạo hỏi thế , thường là bản lãnh đạo ý định gì đó !
"Cháu cũng dự định gì khác, chỉ thật , đem những kiến thức học áp dụng thực tế, việc chăm lo cho gia đình ạ."
Giám đốc Nhậm : "Xem Tiểu Tô lo cho gia đình nhỉ." Chủ nhiệm Lưu cũng theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-255.html.]
Tô Chiêu Chiêu nhanh trí tiếp lời: "Cháu là quân nhân hậu phương mà, trong lúc thực hiện giá trị bản cũng chăm sóc cho gia đình và con cái, để đàn ông của cháu lo lắng chuyện cửa nhà."
Giám đốc Nhậm gật đầu: "Suýt nữa thì quên mất cháu là nhà bộ đội."
Tô Chiêu Chiêu mím môi . Đợi đến khi khỏi phòng giám đốc, Chủ nhiệm Lưu liền mắng cô: "Cháu ngốc thế! Giám đốc Nhậm hỏi tức là khi cháu nghiệp, ông chắc chắn sẽ sắp xếp khác cho cháu. Theo ý chú, ông điều cháu lên trụ sở chính đấy."
"Cháu ngốc , cháu chỉ ở đơn vị thôi, chẳng cả, cháu nỡ rời xa đơn vị ."
Hợp tác xã của họ nhàn nhã bao! Ai việc nấy, chẳng đau đầu suy nghĩ gì nhiều. Trụ sở chính đông việc lắm, hơn nữa càng gần trung tâm quyền lực thì đấu đá càng nhiều, cô tâm mà đối phó. Lỡ sẩy chân một cái là nắm thóp ngay. Cứ Giám đốc Nhậm mà xem, chẳng suýt nữa thì chụp mũ đó ? Huống hồ trong tương lai gần sẽ một cơn bão lớn hơn nữa, cô điên mới đ.â.m đầu nơi trung tâm.
Chủ nhiệm Lưu thì mát lòng mát , nhân viên nỡ rời bỏ đơn vị quản lý chứng tỏ lãnh đạo mà! chú vẫn thấy tiếc cho Tô Chiêu Chiêu: "Nếu cháu thực sự lên trụ sở việc cho Giám đốc Nhậm, còn cơ hội thăng cán bộ, chứ ở đơn vị thì đợi đến bao giờ."
Tô Chiêu Chiêu: "... Không ạ, cháu vội. Vào thành phố xa quá, về mất mấy tiếng đồng hồ, mà ở ký túc xá thì lo cho gia đình."
Ở thời hiện đại, mất ba bốn tiếng đồng hồ là bình thường, nhưng xuyên về những năm 50 mà còn vất vả thế thì trừ phi cô điên. Thăng chức cũng chẳng cám dỗ nổi cô!
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: " là xa thật."
Từ thành phố về đến nơi cũng lúc tan , Tô Chiêu Chiêu về thẳng nhà. Trong sân, Cố Tưởng và Cố Niệm đang tưới nước cho vườn rau và cây cảnh.
"Mẹ về ạ."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, phòng cất túi xách cầm kéo định tỉa cành cho hoa hồng. Thời gian qua bận quá nên cô quên khuấy mất. Cố Niệm chạy giúp một tay.
"Tiểu Niệm lấy chỗ phân cừu bố mang về đây cho , bón phân mùa đông , sang năm hoa mới nở ."
Bụi hồng trong sân trồng hơn ba năm, cành lá ngày càng xum xuê, đến mùa xuân mùa hạ hoa nở rực rỡ cả bức tường, vô cùng. Trong vườn rau, phần lớn Cố Hành trồng cải thảo và củ cải, mùa đông chỉ hai loại là phát triển . Đang bận rộn thì Cố Hành về: "Để đấy cho."
Tô Chiêu Chiêu đưa kéo cho : "Thế em nấu cơm, tối nay cả nhà ăn gì nào?"
"Gì cũng em ạ."
"Cố Tưởng, Cố Niệm, hai đứa ăn gì?"
"Mẹ ơi con ăn miến khoai lang." Cố Tưởng .
"Được, nấu miến lẩu cho các con."
Miến khoai lang trong nhà còn nhiều, đây dân làng quanh đây mang miến tự , gà vịt rau củ sang bán, giờ thì thấy nữa. Mấy cân miến là Tô Chiêu Chiêu mua từ hồi đầu năm.
Chương 207: Cuối năm
Lúc ăn cơm, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành trò chuyện bàn ăn: "... Giám đốc Nhậm nhắc đến là em nghĩ ngay là ông điều em lên trụ sở chính, ngay cả Chủ nhiệm Lưu cũng nghĩ , còn thấy tiếc cho em nữa cơ."
Tay cầm đũa của Cố Hành khựng một chút: "Em chuyển thành phố việc ?"