Ngày nào cơ?
Tô Chiêu Chiêu nhớ rõ nữa, Hồ Giai vốn học tự học cùng bọn họ, từ khi cô tìm yêu sinh viên, cô thường xuyên về muộn.
Lần nào về cũng hớn hở mặt, giống hệt một phụ nữ nhỏ đang chìm đắm trong hạnh phúc.
Chu Xuân Mai cũng lợi hại thật đấy!
Thế mà cũng .
Thật huyền huyễn, đúng là thế giới trong sách khác.
"Chị Chu, chuyện chỉ mấy chị em với thôi, đừng ngoài nhé."
Chu Xuân Mai gật đầu: "Chị chắc chắn , loại chuyện trắng vẫn là phụ nữ chịu thiệt, chẳng Hồ Giai kết hôn với gã lao động thời vụ ."
...
Cố Hành vẫn đợi cô ở cổng trường như cũ.
Đón cô , lái xe đưa cô về nhà.
Khu công nghiệp khởi công, lúc xe ngang qua thể thấy bóng dáng bận rộn của các nhân viên thi công ở phía xa.
Trong những thi công , các chiến sĩ từ bộ đội đến hỗ trợ, cũng những dân làng gần đó đến thuê kiếm tiền.
Dù đang là mùa vụ bận rộn, vẫn ít sức lao động trai tráng đến đây việc.
"Tốc độ nhanh thật đấy!"
Cố Hành phía : "Đông đương nhiên là nhanh , cấp yêu cầu cuối năm thành."
"Thời gian ngắn thế liệu kịp ?" Xây nhà thời đại gì máy móc mà dùng, tất cả đều dựa đôi bàn tay của thôi.
"Để xây xong bộ thì chắc chắn kịp, yêu cầu hiện tại là xây nhà xưởng cho nhà máy cơ khí và nhà máy thép , còn khu nhà ở tập thể thì để cùng."
Vừa chuyện trò, hai nhanh chóng về đến nhà.
Ngày hôm , nhà một vị khách mời mà đến.
"Hồ Giai, cô tìm việc gì ?"
Hồ Giai ở cửa, sắc mặt xám xịt, trông phờ phạc và thiếu sức sống: " ngay là cô ở nhà mà, đàn ông nhà cô tuần nào cũng đến trường đón cô, cô đúng là thật."
Tô Chiêu Chiêu cảm thấy khó hiểu, tự dưng đến nhà tìm cô, gặp mặt mấy lời .
"Cô việc gì ?"
Hồ Giai im lìm ở cửa một lúc lâu, ngay khi Tô Chiêu Chiêu tưởng cô sẽ mở miệng nữa thì cô : "Chuyện xảy ở trường, cô đừng kể với nhé, xin cô."
Tô Chiêu Chiêu: "... Cô yên tâm , sẽ ."
Hồ Giai cô một cái, cúi đầu: "Cảm ơn."
Nói xong liền bỏ .
Tô Chiêu Chiêu theo bóng lưng cô mà thở dài.
...
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chớp mắt một cái, ba tháng lặng lẽ trôi qua.
Tô Chiêu Chiêu nhận chứng chỉ nghiệp từ tay thầy Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-225.html.]
Trước đó, lớp tiến tu tổ chức một kỳ thi kết thúc khóa học, các học viên trong lớp, ngoại trừ Lưu Tuấn Sinh và Hồ Giai bỏ học giữa chừng, những còn đều vượt qua bộ.
Tô Chiêu Chiêu thậm chí còn giành thành tích đầu lớp!
"Đại học Hải Thành lớp hàm thụ, em hứng thú học hàm thụ để nâng cao học vấn của ?" Thầy Bạch đẩy gọng kính.
Tô Chiêu Chiêu chớp mắt.
Thầy Bạch tưởng cô hiểu, bèn giải thích cho cô học hàm thụ là gì: "... Nếu em học, thầy thể tiến cử, điều ngành hàm thụ của trường chúng nhiều, hiện tại mới chỉ hai chuyên ngành là khoa Báo chí và khoa Kế toán."
Tô Chiêu Chiêu hiểu chứ!
Hơn nữa cô còn thích báo, năm ngoái Hội nghị công tác văn hóa giáo d.ụ.c quốc , áp dụng phương pháp "hàm thụ" hoặc học "đại học đêm" để thu hút cán bộ, nhân viên kỹ thuật và công nhân lành nghề tiến hành "học tập tại chức".
Bộ Thương nghiệp tổ chức lớp tiến tu cũng một phần lý do .
Từ đầu những năm năm mươi, các trường đại học lớn lượt mở các khóa hàm thụ và đại học đêm.
Hiện tại, cấp vẫn coi trọng mảng giáo d.ụ.c .
Tô Chiêu Chiêu thực từng nghĩ đến chuyện .
Đối với cô hiện tại mà , thực việc học đại học hàm thụ cũng chẳng quan trọng.
Có cái chứng chỉ nghiệp coi như tương đương bằng trung cấp, đủ để cô ung dung chơi xơi nước ở đơn vị , hình như thế cũng .
Thực lý do chính là... cô lười!
Cô nghiệp đại học , giờ học đại học nữa... thôi bỏ !
Lại thầy Bạch tiếp: "Văn chương của em , về toán học cũng thiên bẩm, hai chuyên ngành dù chọn cái nào cũng đều hợp với em. Nếu bây giờ em quyết định thì cũng cần vội, khi học kỳ tới bắt đầu em đều thể đến trường tìm thầy, thầy sẽ thư giới thiệu cho."
Về đến ký túc xá, đám Phạm Văn Hà đều đang thu dọn hành lý, thấy Tô Chiêu Chiêu giờ mới về liền hỏi: "Thầy Bạch gì với mà giờ mới về thế?"
Tô Chiêu Chiêu cất chứng chỉ nghiệp trong tay túi xách: "Cũng chẳng gì, thầy chỉ mấy câu khích lệ thôi."
Mọi trong lớp tiến tu hẹn liên hoan, liên hoan xong còn bảo sẽ leo núi, ai nấy đều hưởng ứng nhiệt tình.
"Vốn dĩ mời cả thầy Bạch, tiếc là thầy đến." Viên Viên .
"Chắc thầy Bạch cũng sợ thầy thì chúng giữ kẽ, trong lớp vẫn còn nhiều sợ thầy lắm."
"Miêu Miêu, chắc là bao gồm cả đúng ?"
Miêu Miêu: "Nhìn thấu mà đừng chứ."
Thu dọn xong đồ đạc, Tô Chiêu Chiêu cùng rời khỏi tòa nhà nhỏ gắn bó suốt ba tháng qua.
Buổi trưa cả lớp liên hoan tại một tiệm cơm nhà nước.
Một bạn trong lớp quản lý tiệm cơm nên đặt chỗ từ mấy ngày .
Toàn bộ tầng hai đều hơn sáu mươi con bọn họ kín chỗ.
Bữa ăn thực hiện theo chế độ Campuchia, khá nhiều mang theo rượu từ nhà , chén thù chén tạc, ăn một bữa linh đình náo nhiệt.
Ăn xong, gửi hành lý tiệm cơm cùng leo núi.
Sau khi kết thúc, mỗi đều để phương thức liên lạc của .
Đây chỉ đơn thuần là một dãy một địa chỉ, mà còn là một nguồn tài nguyên nhân mạch tiềm tàng. Đằng những thông tin liên lạc đại diện cho bối cảnh, kinh nghiệm và năng lực của mỗi , cũng là nguồn sức mạnh thể nhờ cậy trong tương lai.
Tô Chiêu Chiêu lưu luyến chia tay mấy chị em trong phòng.
"Chiêu Chiêu, dạo bách hóa tổng hợp thì nhớ đến tìm chị nhé."