TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:15:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Canh gà cũng ăn ." Lưu Quế Lan , "Khi nào dịp chị mua ít hồng táo với đường đỏ, cô, lúc rảnh rỗi thì uống một bát, ăn vài quả."

Tô Chiêu Chiêu cũng nhà chị đông con, bình thường còn chu cấp cho bố em quê, kinh tế gia đình cũng chẳng dư dả gì. Có đồ chắc chị cũng chẳng nỡ ăn nhiều, kiểu gì cũng nhịn để nhét miệng con thôi.

Lưu Quế Lan hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Còn cô thì ? Bao giờ mới tính sinh thêm đứa nữa?"

"Chuyện hiện tại em cân nhắc đến."

"Cô đừng vội, nhà cô giờ mới hai đứa, vẫn ít đấy, ít nhất sinh thêm hai đứa nữa mới hợp. Cô giờ còn trẻ, sinh xong hồi phục nhanh, cô chị đây , chính vì lớn tuổi nên sinh xong mới mệt thế , càng trẻ sinh con càng ."

Tô Chiêu Chiêu thực cũng nhẩm tính, nếu bà thật sự đợi mười năm nữa mới sinh thì lúc đó bà ba mươi bảy ba mươi tám tuổi , giống như Lưu Quế Lan, đúng chuẩn sản phụ lớn tuổi, quả thực khó hồi phục.

mấy năm tới đây cũng thích hợp mà.

Chẳng lẽ sinh con để nó đối mặt với "nạn đói lớn" ?

Theo chân ông bố đoàn trưởng , tuy đến mức c.h.ế.t đói nhưng thiếu lương thực là tình trạng chung của cả nước, việc cắt giảm khẩu phần ăn chắc chắn là tránh khỏi. Bà con sinh đối mặt với nguy cơ bỏ đói.

Tô Chiêu Chiêu đây từng về đoạn lịch sử , những mô tả về thời kỳ đặc biệt đó với con t.ử vong bất thường khiến khỏi rùng !

Dì ơi!

Chưa đến chuyện đợi mười năm, ít nhất cũng đợi qua đợt "nạn đói" hãy tính. Sinh ít một đứa, lương thực tiết kiệm giúp thêm một khác sống tiếp.

Tô Chiêu Chiêu giúp bế đứa bé, Lưu Quế Lan đóng cửa tiệm may, hai cùng chung một đoạn đường.

Đang thì đứa bé tỉnh giấc, thấy Tô Chiêu Chiêu đang bế , con bé toe toét cái miệng sún với bà.

Nhìn cảnh đó, trái tim Tô Chiêu Chiêu mềm nhũn .

Trẻ con tầm tuổi , chỉ cần thì đáng yêu vô cùng. Nếu vì hôn hít con , Tô Chiêu Chiêu thật sự vùi đầu hôn mấy cái cho bõ thèm.

Lúc chia tay Lưu Quế Lan, bà lưu luyến nỡ trả đứa bé.

Lưu Quế Lan trêu bà: "Thèm trẻ con thế thì mau cùng Cố đoàn trưởng nhà cô sinh một đứa , lúc đó bế thế nào thì bế."

Tô Chiêu Chiêu: "... Hì hì."

Lưu Quế Lan đón lấy đứa bé, hất hàm về phía .

"Gì thế chị?" Tô Chiêu Chiêu ngơ ngác.

"Cố đoàn trưởng nhà cô đến kìa."

Tô Chiêu Chiêu đầu , đúng thật.

Đợi Cố Hành tới gần, Lưu Quế Lan còn với : "Đoàn trưởng Cố, Tiểu Tô nhà thèm con út nhà lắm đấy, mau cùng cô sinh thêm đứa nữa ?"

Mặt Tô Chiêu Chiêu đỏ bừng lên kiểm soát . Bà suýt thì thẹn quá hóa giận: "Chị dâu về mau thôi, đến lúc tã cho con đấy."

Lưu Quế Lan sờ m.ô.n.g đứa bé: "Chưa , tè."

Cố Hành rũ mắt Tô Chiêu Chiêu, bảo: "Chúng tùy duyên thôi."

Tùy duyên cái con khỉ!

Lần nào cũng dùng "cái đó", tùy duyên kiểu gì? Chẳng lẽ trông chờ nó mòn rách, vượt ngục thành công chắc? Tô Chiêu Chiêu thầm mắng trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-212.html.]

Chia tay Lưu Quế Lan xong, hai cùng về nhà.

"Thứ Hai đưa em báo danh nhé." Cố Hành .

Tô Chiêu Chiêu nghiêng đầu : "Thứ Hai thời gian ?"

Cố Hành gật đầu: "Có, cũng thành phố một chuyến để họp với bên phụ trách nhà máy. Tiểu Phương sẽ đưa , em thể nhờ xe." Anh mỉm .

"Được thôi, xe nhờ thì em tội gì ."

Hai về đến nhà.

Buổi tối giường, đèn tắt, Cố Hành đè xuống. Tô Chiêu Chiêu hôn đến mức mơ màng, đưa tay kéo quần .

Cố Hành thở hổn hển: "Đợi... đợi một lát, đừng gấp... vẫn dùng cái đó."

Tô Chiêu Chiêu nhắm mắt rên rỉ, vặn vẹo . Cố Hành định dậy rời một lát nhưng Tô Chiêu Chiêu ôm chặt cổ buông.

Làn da bàn tay trơn láng như cá, Cố Hành khó khăn lắm mới giữ chặt bà. Anh c.ắ.n môi bà hôn mấy cái thật mạnh.

"Ngoan nào... đợi đợt bận rộn qua , chúng sẽ tính chuyện con."

Tô Chiêu Chiêu mơ màng: ... Con cái gì cơ?

Chương 174 Vào trường

"Ngày nghỉ thì sẽ về, ở nhà lời bố, nếu bố cũng nhà, việc gì thì tìm dì Vương với bác Chu hàng xóm nhé..."

Tô Chiêu Chiêu dặn dò Cố Tưởng và Cố Niệm.

Cố Tưởng gật đầu: "Mẹ cứ yên tâm ạ, con sẽ chăm sóc em gái thật ."

Cố Niệm lúc nãy vẫn còn bình thường, đến lúc sắp chia tay thấy luyến tiếc , cúi đầu tủi lời nào. Cô bé bao giờ xa lâu đến thế.

Tô Chiêu Chiêu xoa đầu cô bé: "Tiểu Niệm thế con?"

Cố Niệm ngẩng đầu hỏi: "Mẹ ơi, Chủ nhật sẽ về chứ ạ?"

Tô Chiêu Chiêu chiếc xe đạp để trong nhà: "Hay là mang theo xe đạp nhỉ, như chiều Thứ Bảy tan học thể đạp xe về."

Cố Hành cho: "Bình thường em đạp xe thành phố đều là cùng ở cơ quan."

Một đường lỡ xảy chuyện gì thì ? Ngã xe va chạm mới là nhẹ, chỉ sợ gặp chuyện khác, an ninh bây giờ cũng chẳng lắm. Một phụ nữ đạp xe con đường vắng vẻ, về đến nhà sợ là trời tối mịt , Cố Hành chỉ nghĩ thôi thấy yên tâm.

"Cố Niệm." Cố Hành nhíu mày gọi cô bé.

Cố Niệm tật giật , lén bố: "Bố ơi con sai ."

Cố Hành giãn chân mày , : "Mẹ về thì bố con thành phố thăm ."

Cố Niệm lập tức rạng rỡ, vội gật đầu. Cô bé thích thành phố chơi.

Cố Hành với Tô Chiêu Chiêu: "Nếu chiều Thứ Bảy bộ đội xe thành phố, sẽ bảo họ qua trường tìm em, em xem về nhé."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, như nhất .

Ngoài đầu ngõ, xe của Tiểu Phương đợi sẵn ở đó.

Loading...