TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:11:49
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chiêu Chiêu đồng ý.

Mặc dù Cố Tưởng thầy dạy kèn Harmonica chuyên nghiệp, nhưng thông minh, tự mày mò thổi những bản nhạc cũng gì và nọ.

Âm nhạc sự tương thông, Cố Niệm cũng thường đem những kiến thức nhạc lý học kể cho trai .

Cây đàn Accordion của Cố Niệm thỉnh thoảng Cố Tưởng cũng đem chơi thử, lâu dần cũng chơi một vài bản nhạc đơn giản.

Trên đường từ trường học về, Tô Chiêu Chiêu tình cờ gặp Cao Nguyệt.

"Chị dâu." Cao Nguyệt thấy bà liền chào hỏi, lưng cô còn đang cõng một đứa nhỏ tầm hai tuổi.

"Khéo quá." Tô Chiêu Chiêu cũng mỉm .

Bà mới ngóng vài chuyện phiếm về Cao Nguyệt ngày hôm qua, ngờ hôm nay chạm mặt.

Ai cũng bảo kế , qua thế thì đúng là mặt chữ tệ chút nào.

Đứa nhỏ lưng cô trông bụ bẫm hơn hẳn so với hôm đám cưới, hai má phúng phính, quấy, quần áo mặc cũng sạch sẽ gọn gàng, qua là đồ mới may dịp Tết.

"Chị dâu mới ở trường về ạ?"

"Ừ, chị đến trao đổi với thầy cô một chút về việc học của mấy đứa nhỏ."

Cao Nguyệt : "Em cũng đang định đến trường đây, con bé thứ ba nhà em cũng học trường con em quân đội, điểm thi cuối kỳ sụt giảm nhiều quá..."

Đứa thứ ba cô nhắc đến là con gái lớn của Chủ nhiệm Bành, xếp thứ ba trong các chị em.

Nghe Vương Xuân Hoa kể, con trai cả gửi xuống đơn vị cấp lính, con trai thứ hai vì học nên năm ngoái bỏ học, tuổi lính thì còn nhỏ quá nên kỳ khai giảng năm nay gửi lên thành phố học trường nghề.

Mọi đều bảo đó là do Cao Nguyệt thủ thỉ bên tai chồng.

Lại bảo cô thổi gió độc, việc lính học nghề đều là chuyện cả.

Cứ lang thang lêu lổng ngoài đường như bọn du côn mới là đồ vứt .

Tô Chiêu Chiêu bảo: "Vậy em , chị cũng về cơ quan đây."

Hai lướt qua .

Lúc đứa nhỏ lưng Cao Nguyệt sang, Tô Chiêu Chiêu còn chun mũi mặt quỷ, khiến đứa bé nắc nẻ.

Sau khi rời trường học, Cao Nguyệt ghé qua chợ một lát mới về nhà.

Vừa nấu xong bữa trưa thì Chủ nhiệm Bành về đến nơi.

tươi đón tiếp, đỡ lấy mũ quân đội, treo chiếc áo khoác cởi lên giá.

Buổi trưa nhà chỉ ba ăn cơm, Cao Nguyệt kịp ăn phần mà cứ bận rộn bưng bát đút cho đứa nhỏ .

Chủ nhiệm Bành hài lòng với Cao Nguyệt vô cùng.

Nếu như lúc cưới Cao Nguyệt là vì cô trẻ , học thức, thì khi kết hôn, cái trân trọng chính là con .

Cuộc sống vốn dĩ đang lộn xộn nay quỹ đạo.

Nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, con cái chăm nom, về là cơm ngon canh ngọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-208.html.]

Quan trọng nhất là Cao Nguyệt tâm địa xa, sẵn lòng đối với lũ trẻ.

Đây là điều Chủ nhiệm Bành ưng ý nhất.

Chỉ cần cô một lòng vì cái nhà , chỉ cần vi phạm chính sách, cũng ngại giúp đỡ nhà ngoại của cô một chút.

"Cứ để con bé tự ăn , cơm canh sắp nguội cả ."

Cao Nguyệt cầm khăn tay lau hạt cơm dính n.g.ự.c đứa nhỏ: "Em vội, sắp xong ạ."

Đút nốt hai miếng cuối cùng, Cao Nguyệt lau miệng cho con đưa cho bé một món đồ chơi để bé tự chơi, lúc mới bưng bát lên ăn cơm.

Hai vợ chồng ăn trò chuyện.

"Anh Bành , em nhà quân nhân thể nộp đơn xin việc ở ban sắp xếp hậu cần đúng ?"

Chủ nhiệm Bành gật đầu: " thế."

Dứt lời mới phản ứng : "Em ?"

Cao Nguyệt gật đầu, gắp một miếng thịt bỏ bát : "Em nghiệp cấp ba xong vẫn phân công công tác, giờ kết hôn theo lên đây, chuyện công việc chắc cũng nên nhờ ban sắp xếp giúp đỡ chứ nhỉ?"

Chủ nhiệm Bành phản đối chuyện vợ , cô thì cứ , nhưng tìm một đơn vị nào một chút, dù cũng là học sinh nghiệp cấp ba cơ mà!

Cả cái khu tập thể quân đội rộng lớn , mấy bà vợ là nghiệp cấp ba ?

Vợ học vấn cao, Chủ nhiệm Bành lấy tự hào lắm!

"Khu hiện tại đơn vị nào thật sự , nếu em vội thì đợi thêm chút nữa. Hải Thành sắp xây khu công nghiệp mới, hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước về phát triển sản xuất công nghiệp. Ra năm là bắt đầu chọn địa điểm, dự kiến ban đầu là xa khu . Lúc xây dựng nhà máy chắc chắn cần bộ đội giúp sức, đến lúc đó bên hậu cần sẽ xin thêm vài chỉ tiêu công việc để sắp xếp cho nhà quân nhân."

Cao Nguyệt mỉm gật đầu: "Em hết."

Mùa đông giá rét qua , mùa xuân ấm áp về.

Những chiếc áo bông dày cộm trút bỏ, đó là trang phục mùa xuân.

Tô Chiêu Chiêu cũng phong thanh về chuyện xây dựng khu công nghiệp. Hai hôm bà cùng Trưởng phòng Lưu họp ở chi nhánh, đường bắt gặp một nhóm mang theo sổ sách công cụ, bên đường chỉ trỏ bàn bạc và vẽ vời. Lúc đầu họ gì, giờ nghĩ chắc đó chính là nhân viên khảo sát giai đoạn đầu của khu công nghiệp.

Trưởng phòng Tạ cũng : "Nhóm gặp hôm nọ chắc là các đồng chí phụ trách kiến thiết giai đoạn đầu đấy. Nói thì khu công nghiệp cũng xa chỗ lắm, đạp xe nửa tiếng là tới nơi."

Đám Hà Phương bèn hỏi địa điểm cụ thể ở .

Trưởng phòng Tạ một cái tên.

Lục Hạo Nhiên: "Chỗ đó hình như là ruộng lúa thì ."

"Chiếm dụng ruộng lúa thì nhà nước chắc chắn sẽ bồi thường thôi. Xây một khu công nghiệp lớn như thế, cần bao nhiêu công nhân ? Công nhân lấy ? Chẳng vẫn là tuyển tại địa phương , mà còn ưu tiên tuyển dân bản địa, nhất là những hộ dân mất đất. Cho chọn nhé, ruộng hơn công nhân hơn?"

"Tất nhiên là công nhân ạ."

Làm công nhân thì mưa đến mặt nắng đến đầu, tháng nào cũng lương, còn nông dân thì trông chờ ông trời, hì hục cả năm chẳng để mấy đồng.

"Thì đấy." Trưởng phòng Tạ nhấp một ngụm , tặc lưỡi tiếp: "Cách đây một trăm năm Hải Thành gì rộng thế , các bây giờ mà xem. Biết nhờ cái khu công nghiệp đó mà vùng quy hoạch thẳng nội thành cũng nên."

Hà Phương kinh ngạc: "Thế chẳng sẽ thành thành phố hết ?"

" ."

Sự phát triển của đô thị là xu hướng tất yếu, trong vài thập kỷ tới, thành phố sẽ ngừng mở rộng để đáp ứng nhu cầu gia tăng dân và phát triển kinh tế.

Loading...