Cố Hành gật đầu: "Được, đừng tiếc dầu nhé."
Cái bánh cam rõ ràng là cho ít dầu quá, lớp vỏ giòn xốp cho lắm.
"Em ."
Quà Tết của hợp tác xã năm nay một bình dầu nặng một cân, vài ngày Cố Hành cũng xách về một bình dầu nặng năm cân. Bình thường Tô Chiêu Chiêu còn thắng mỡ lợn để sẵn trong hũ, nhà thiếu dầu ăn.
Người ăn uống thì cơ thể sẽ đổi rõ rệt, Tô Chiêu Chiêu so với lúc mới xuyên đến béo lên ít nhất năm cân!
Tất nhiên, với cái cơ thể chỉ nặng hơn bốn mươi cân thì béo thêm năm cân vẫn còn gầy chán.
Tô Chiêu Chiêu khá hài lòng với cân nặng hiện tại, hài lòng là Cố Hành, luôn cảm thấy bà gầy, nuôi cho bà béo lên.
Có đêm Tô Chiêu Chiêu còn hỏi , cảm thấy bà nặng bao nhiêu cân là nhất.
Cố Hành suy nghĩ nghiêm túc một hồi, một con khiến Tô Chiêu Chiêu đ.ấ.m luôn cho .
"Sáu mươi cân."
Bà mới thèm béo đến mức sáu mươi cân !
Trong giới giảm cân ai cũng , mốc sáu mươi cân là khó gầy nhất!
Ngày hai mươi chín, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu bận rộn từ sáng sớm.
Chu Tiểu Quân nhà bên cạnh vốn định rủ em Cố Tưởng ngoài chơi pháo — mới chăm chỉ một thời gian, kết quả thi cuối kỳ vặn chạm mốc trung bình.
Đến nhà họ Cố, thấy Tô Chiêu Chiêu chuẩn rán thịt dải, chẳng thèm chơi nữa, xổm cạnh bếp giúp một tay.
Dì Tô chắc chắn sẽ mang sang nhà một bát, đợi ở đây để ăn miếng đầu tiên, chứ mang về nhà thế nào cũng cất để dành đến ngày mai mùng một mới cho ăn.
Hôm qua rán bánh cam, mới ăn một cái mà khóa tủ .
"Dì Tô ơi, thịt dải là gì ạ?" Chu Tiểu Quân nuốt nước miếng, cứ là thịt thì chắc chắn ngon!
Tô Chiêu Chiêu đang nêm nếm gia vị cho phần thịt.
"Cháu ăn bao giờ ?"
Chu Tiểu Quân lắc đầu: "Cháu còn thấy bao giờ luôn."
Cố Tưởng giải thích cho một hồi.
Thực Cố Tưởng cũng hiếm khi ăn, điều kiện gia đình khó khăn, món ăn tốn thịt tốn dầu thế gia đình nào cũng ăn nổi.
Trong ký ức của , cũng chỉ một hai gì đó thôi.
Thật tình cờ, thành phố Tô Chiêu Chiêu sống ở kiếp và nơi nguyên sinh sống thuộc cùng một tỉnh, nên các món ăn truyền thống cũng giống .
Đổ dầu nồi, khi dầu nóng, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu thả những dải thịt tẩm bột khoai lang .
Thịt lăn lộn trong chảo dầu, từ màu trắng chuyển sang màu vàng kim, hương thơm hấp dẫn lan tỏa khắp phòng bếp theo cửa sổ bay ngoài.
Ba đứa nhỏ đang xổm trong bếp gần như cùng lúc hít hà lấy hít hà để.
"Thơm quá mất!"
Vương Xuân Hoa nhà bên cạnh cũng ngửi thấy mùi thơm, thấy Chu Tiểu Quân ở nhà liền hỏi Chu Phương Phương: "Em trai con ?"
Chu Phương Phương hất hàm về phía nhà hàng xóm: "Vào đấy là thấy nữa."
Vương Xuân Hoa tức giận chống nạnh: "Sao con gọi nó về?"
Chu Phương Phương: "..."
Bởi vì nó chắc chắn là gọi nổi nó về.
Vương Xuân Hoa còn chẳng kịp cởi tạp dề, bước khỏi sân, vội vàng chạy sang nhà họ Cố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-205.html.]
Đẩy cửa , tiến thêm vài bước, ngẩng lên thấy Chu Tiểu Quân nhà đang xổm bếp ăn lấy ăn để!
"Chu Tiểu Quân!"
Chu Tiểu Quân rùng một cái!
Chương 168 Chúc mừng năm mới
Tô Chiêu Chiêu mỉm tiễn Vương Xuân Hoa khỏi cửa.
Vương Xuân Hoa một tay bưng bát thịt dải rán xong, tay xách tai Chu Tiểu Quân lôi về nhà.
Ai khuyên bà cũng buông tay.
Chu Tiểu Quân vùng vẫy trong tay , nhưng tay vẫn cầm một miếng thịt dải ăn ngon lành.
Cố Niệm cực kỳ khâm phục Chu Tiểu Quân, nếu là cô bé thì từ lâu , thế mà vẫn còn tâm trạng để ăn.
Sáng sớm ngày ba mươi Tết, Cố Hành dẫn hai đứa con dán câu đối xuân trong nhà.
Anh cao lớn, cần lên ghế, chỉ cần vươn tay là dán xong câu đối hai bên cửa chính.
Đến lúc dán tờ ngang đầu cửa, thiếu một chút chiều cao, Cố Hành bèn bế Cố Niệm lên, để cô bé cầm câu đối vai dán.
"Anh ơi, xem phẳng ? Đã ở chính giữa ạ?"
Cố Tưởng lùi xa, nheo mắt : "Sang bên một chút nữa, quá ... sang trái một chút... bên cao, em hạ xuống thấp tí... , đừng động đậy!"
Sau khi dán xong cửa chính, dán đến cửa phòng khách, đến lượt Cố Tưởng lên vai dán tờ ngang.
Chỉ cửa bếp là một Cố Hành tự xử lý.
Hai em đều cực kỳ vui vẻ, đây là cái Tết đầu tiên các em đón cùng bố kể từ khi lớn lên, cũng là cái Tết đoàn viên của gia đình!
Tô Chiêu Chiêu ở trong bếp chuẩn món ngon, thịt dải rán hôm qua bà xếp bát đem hấp, thành món thịt dải hấp, trong xửng hấp còn một đĩa thịt ba chỉ món khâu nhục và một đĩa cá xông khói hấp, "niên niên hữu dư" mà, cá là món thể thiếu.
Bữa trưa ngày ba mươi Tết vô cùng thịnh soạn.
Cố Hành rót rượu, cũng rót cho Tô Chiêu Chiêu một chén, hai đứa nhỏ mỗi đứa một chai nước ngọt cam.
"Chúc mừng năm mới! Cạn ly!"
Cả nhà bốn cùng nâng ly, tiếng va chạm lách cách thật êm tai.
Tô Chiêu Chiêu nhấp một ngụm rượu, cay đến mức thè cả lưỡi .
Cố Hành vội vàng gắp một miếng thịt đưa lên miệng bà: "Ăn miếng cho đỡ cay."
"Cay quá!" Tô Chiêu Chiêu ăn miếng thịt , cuối cùng cũng át vị cay trong miệng, nước mắt sinh lý suýt chút nữa là trào .
Cố Tưởng và Cố Niệm ôm chai nước ngọt hì hì.
"Cười cái gì đấy?"
Hai em vui vẻ lắc đầu.
Tô Chiêu Chiêu bưng chén rượu lên trêu bọn trẻ: "Có nếm thử một tí ?"
Cố Niệm vội vàng lắc đầu: "Con uống nước ngọt thôi."
Cố Tưởng thì vẻ rục rịch, nếm thử xem .
Tô Chiêu Chiêu vốn chỉ trêu thôi, xong bà liền đặt chén rượu xuống, tập trung thưởng thức những món nấu.
Món thịt dải đem hấp lên ăn ngon thật đấy!
Mới ăn hai miếng, bà thấy tiếng Cố Tưởng cay phát âm thanh "suýt... suýt".
Hử?
Hôm nay bà đồ ăn cay nhỉ?