Trong đai vải nhét xấp giấy bản màu hồng... cái cảm giác , sự tiếp xúc ... thế còn dễ rò rỉ.
Ngày đầu tiên nhớ nhung băng vệ sinh.
Tô Chiêu Chiêu vốn dĩ luôn tật là đau bụng mỗi khi "bà dì" ghé thăm. Sau khi xuyên , nguyên chủ vốn mất kinh nguyệt, cô tận hưởng vài tháng trời cơn đau hành hạ. Không ngờ rằng, cơ thể thế mà cũng gặp vấn đề tương tự!
Hơn nữa do tình trạng sức khỏe của nguyên chủ , cơn đau càng trở nên dữ dội hơn. Ngay lúc nãy, vùng bụng vốn chỉ đau âm ỉ giờ đây cuộn trào như sóng dữ, giống như lưỡi d.a.o sắc lẹm đang khuấy đảo bên trong, khiến cô gần như thể chịu đựng nổi.
Mẹ kiếp! Còn đau hơn cả cơ thể cũ của cô!
Đứa nào bảo sinh con xong là hết đau bụng kinh? Đứa nào?!
Tô Chiêu Chiêu ôm bụng, chẳng còn tâm mà quản nồi móng giò đang hầm lò, cô thẳng phòng ngủ xuống.
Cố Hành việc ngoài một chuyến, lúc về thấy trong bếp, chỉ thấy nồi móng giò đang hầm, bên cạnh đặt một bát lạc bóc vỏ. Anh phòng ngủ, thấy Tô Chiêu Chiêu đang lưng về phía giường.
Anh gần kỹ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Chiêu Chiêu trắng bệch như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi mịn, cô c.ắ.n chặt môi, đôi lông mày nhíu chặt, hai tay ấn mạnh vùng bụng, trông vô cùng đau đớn.
Tim Cố Hành thắt : "Em thế ? Có đau bụng ?"
Tô Chiêu Chiêu mở mắt một cái, cau mày hừ hừ mấy tiếng. Đau c.h.ế.t cô mất thôi!
Cố Hành định đưa tay bế cô lên: "Chúng bệnh viện ngay."
"Không bệnh viện ." Tô Chiêu Chiêu cho động , cứ hễ cử động là cô rên rỉ.
"Không bệnh viện mà !" Cố Hành lo lắng quá hóa gắt, giọng cũng to hơn hẳn. Chỉ một lát thôi mà trán cũng vã mồ hôi vì sốt ruột!
"Anh hung dữ cái gì chứ..." Tô Chiêu Chiêu chu môi, suýt nữa thì tủi đến phát .
"Anh hung dữ."
"Anh !" Tô Chiêu Chiêu lườm .
Cố Hành: "... Được , là sai, bệnh viện ?"
Tô Chiêu Chiêu mếu máo: "Không bệnh viện ..."
Cố Hành phát cáu, chẳng cần cô đồng ý , một tay vòng qua lưng, một tay luồn xuống khoeo chân, trực tiếp bế bổng cô lên!
"Đừng động, đừng động! Sắp tràn !" Tô Chiêu Chiêu sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu, một dòng nhiệt nóng hổi trào xuống!
"Mau đặt em xuống!"
Cố Hành những đặt xuống mà còn ôm chặt lấy cô, khiến cô tài nào vùng vẫy thoát .
Tô Chiêu Chiêu cuống quýt : "Ái chà, em bệnh, là bà dì... là đến kỳ kinh nguyệt !"
Tay Cố Hành nới lỏng, Tô Chiêu Chiêu vội vàng nhảy khỏi vòng tay , vớ lấy xấp giấy, ôm bụng hấp tấp chạy nhà vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-198.html.]
Nguy hiểm quá, suýt nữa thì đóng dấu lên quần !
Nhờ "trào" một đợt như mà cảm giác đau bụng cũng dịu phần nào. Đương nhiên, đau thì vẫn cứ là đau.
Cố Hành ngay bên ngoài nhà vệ sinh, Tô Chiêu Chiêu thấy ngay mặt.
"Đứng đây gì, sợ ám mùi ?"
Cố Hành dìu lấy cô, hạ mắt xuống bụng cô, đôi lông mày nhíu chặt: "Em chắc chắn là vì đến kỳ ? Hay là cứ bệnh viện một chuyến ."
Hai chữ "đến kỳ" thốt , Tô Chiêu Chiêu phát hiện vành tai đỏ ửng lên. Trong lòng cô thấy buồn , chung một chăn bao lâu nay mà đến hai chữ vẫn còn thẹn thùng.
"Em chắc chắn mà, cần bệnh viện , cũng chẳng giải quyết gì. Anh nấu cho em ít nước gừng đường đỏ ."
Tô Chiêu Chiêu đây khi đau bụng kinh từng khám, đau quá thì bác sĩ cho uống t.h.u.ố.c giảm đau, đau thì bảo uống nước gừng đường đỏ, dặn ăn đồ đá, chạm nước lạnh, chú ý nghỉ ngơi, chỉ thế thôi. Bệnh viện thời chắc cũng chỉ mấy lời đó, khéo còn thầm lưng là chuyện bé xé to.
"Anh nấu ngay. Có cần giường tiếp ?"
"Không, em ghế bành thôi."
Cố Hành dìu cô vững ghế, bóp nhẹ bàn tay lạnh ngắt của cô, phòng ôm một chiếc chăn bông đắp lên cô, bọc kín từ đầu đến chân, còn chèn kỹ các góc vì sợ gió lùa .
"Nồi móng giò thể cho lạc đấy, nếm thử xem mặn nhạt thế nào, cứ để lửa nhỏ hầm từ từ là ."
Cố Hành gật đầu, xoay ngoài.
Một lát , mang một cái chai thủy tinh đựng nước nóng. Cái chai đây đựng hoa quả đóng hộp, ăn xong thì giữ chai để đựng đồ khác. Cố Hành vén một góc chăn, nhét cái chai , cách một lớp áo đặt ngay lên vùng bụng của Tô Chiêu Chiêu.
"Nước nguội thì bảo để nước mới."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu lia lịa, cái chai nóng hổi đặt lên bụng cảm thấy dễ chịu. Dễ chịu đến mức cô lim dim cả mắt. Sau khi uống hết bát nước gừng đường đỏ Cố Hành bưng lên, cơn đau ở bụng vơi thêm nhiều.
Vì đau bụng kinh nên buổi tối món móng giò hầm lạc Tô Chiêu Chiêu chẳng thấy ngon miệng mấy, cô chỉ ăn chút lạc, dùng nước dùng chan cơm ăn nửa bát, cứ thế đối phó qua bữa.
Cố Tưởng và Cố Niệm cứ ngỡ bệnh, vây quanh cô hỏi han đủ điều, khiến Tô Chiêu Chiêu cảm nhận rõ rệt sự mãn nguyện khi con cái bên cạnh. Trước đây cô đau đến c.h.ế.t sống cũng chẳng lấy một lời hỏi thăm.
"Lần nào cũng đau như thế ?"
Rửa mặt mũi xong, Cố Hành bưng nước nóng cho Tô Chiêu Chiêu ngâm chân, nước mới cho cái chai thủy tinh.
Tô Chiêu Chiêu nước trong chậu cho nóng đến mức xuýt xoa: "Cũng gần như thế ạ."
Lông mày Cố Hành nhíu chặt hơn.
"Ngày mai xin nghỉ , ở nhà mà nghỉ ngơi."
Chuyện Tô Chiêu Chiêu đồng ý, ngày mai là ngày thứ hai, khi còn mệt hơn hôm nay, cái đai vải dùng cứ cô thấy bất an như thể sắp rò rỉ bất cứ lúc nào, thà cứ ở nhà một ngày cho lành, dù văn phòng cũng chẳng bận gì.
Lúc ngủ, Tô Chiêu Chiêu trải lên giường một chiếc áo cũ mang từ quê lên vứt, cô thói quen dậy đêm, mà chỉ lót mấy tờ giấy thì quá nguy hiểm.
Sau khi xuống, Cố Hành nhét cái chai thủy tinh nước nóng bên cạnh bụng cô, đắp chăn cẩn thận ôm cô ngủ.