TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:32:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chiêu Chiêu thôi sách nữa: "Anh mua ở thế?"

"Anh nhờ bên hậu cần mua hộ đấy." Cố Hành xách cặp móng giò bếp, "Tối nay nấu luôn để mai?"

"Để mai , mai em hầm chung với lạc, đảm bảo ngon tuyệt!"

Trời lạnh , thịt thà xát muối thể để vài ngày.

Cố Hành đang tính xem mai nên cho cả nhà thành phố một chuyến : "Anh phim mới rạp, bọn Cố Tưởng cũng lâu phố, chơi một chuyến?"

Vừa thấy thành phố, Cố Tưởng và Cố Niệm đều sang, sức hấp dẫn của việc phố còn lớn hơn cả móng giò hầm. Nhà cứ cách hai ngày ăn thịt một , trứng gà cũng thiếu, nhưng thành phố thì mới chỉ dạo đúng một .

Tô Chiêu Chiêu liếc hai đứa nhỏ mỉm : "Vậy thì phố, móng giò cứ để đó, mai chơi về hầm."

Cố Niệm reo hò khe khẽ! Lại sắp thành phố .

"Vậy mai đạp xe bắt xe khách ạ?" Tô Chiêu Chiêu hỏi.

Xe khách chỉ dở mỗi cái là thời gian tự do, nếu thêm vài chuyến nữa thì mấy.

"Đi nhờ xe Jeep của đơn vị, mai Phương cũng phố lo việc, chiều cũng về bằng xe lái."

Người nhờ xe chỉ nhà họ, mà còn cả Chu Phương Phương sát vách. Chu Phương Phương về nhà từ chiều , mai là bắt đầu lên lớp, nhà Tô Chiêu Chiêu hôm nay phố, còn xe của bộ đội nên Vương Xuân Hoa liền nhét cô con gái cùng luôn.

"Xe khách ở chỗ thật sự quá bất hợp lý, xe thành phố chỉ mỗi chuyến buổi sáng, nào con cũng về trường sớm." Chu Phương Phương chu môi nhỏ giọng phàn nàn với Tô Chiêu Chiêu.

Trường cô chỉ nghỉ hai ngày rưỡi cuối tháng, bảo là hai ngày rưỡi chứ nào về cũng chỉ ở nhà hơn một ngày là . Những lúc khác chỉ nghỉ đúng một ngày, cô còn chẳng kịp về. Nếu xe khách lúc nào cũng như ở trong thành phố thì tuần nào cô cũng thể về nhà .

Tô Chiêu Chiêu cũng thấy bất hợp lý, ít nhất thì cũng nên một chuyến sáng một chuyến chiều.

Cậu Phương lái xe : "Chỗ xe khách cũng là vì gần thành phố Hải, bộ đội đóng quân nên mới điều xe chạy qua đây, chứ ở quê em , trấn còn chẳng bao giờ thấy ô tô, dân phố một chuyến gian nan lắm."

Đó là sự thật. Thành phố Hải là đô thị lớn, dân vùng ven cuộc sống khấm khá hơn nhiều so với những nơi nhỏ lẻ khác. Cơ sở hạ tầng cũng mạnh hơn các vùng nông thôn hẻo lánh.

Chẳng mấy chốc xe đến nội thành, Phương lái xe đưa Chu Phương Phương đến trường , đó mới đưa nhà Tô Chiêu Chiêu đến gần cửa hàng bách hóa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-196.html.]

"Đoàn trưởng Cố, ba giờ chiều em vẫn đón ở đây nhé?"

Cố Hành gật đầu, vỗ vỗ cửa xe, vẫy tay hiệu cho .

"Đi rạp chiếu phim mua vé nhé ?" Tô Chiêu Chiêu hỏi.

"Ừ."

Rạp chiếu phim đúng là đang chiếu phim mới, họ đến đúng lúc, vé bán hết nhưng phim sắp bắt đầu , đang soát vé rạp. Cố Hành mua vé, Tô Chiêu Chiêu dắt bọn Cố Tưởng sang bên cạnh mua nước ngọt và hạt hướng dương, mua xong liền vội vàng phòng chiếu.

Vì mua vé muộn nên chỗ của họ ở phía . Lúc dọc bậc thang về phía , Tô Chiêu Chiêu liếc qua hàng ghế phía , hình như thấy một quen, đang định kỹ hơn thì đèn trong rạp vụt tắt, cô nữa mà nhanh chóng tìm chỗ xuống.

Phim bắt đầu. Tô Chiêu Chiêu sớm quẳng ý nghĩ lúc nãy đầu, tập trung xem phim. Cố Tưởng và Cố Niệm chằm chằm màn ảnh rời mắt, đến cả nước ngọt cũng quên uống. Tô Chiêu Chiêu tâm trí chia đôi, xem phim rảnh rang bóc hạt hướng dương đút miệng hai đứa nhỏ. Sức hút của phim ảnh đối với trẻ con quá lớn, nếu cô bóc cho ăn thì chắc lúc mang thế nào, lúc mang vẫn y như thế. Cố Hành thì đụng đến hạt hướng dương.

Ở rạp chiếu phim thời hậu thế mà c.ắ.n hạt hướng dương sẽ ghét bỏ, nhưng ở đây ai cũng cắn, chẳng khác gì ăn bỏng ngô, Tô Chiêu Chiêu nhập gia tùy tục.

Phim chiếu xong, đèn sáng rực lên, bắt đầu ngoài. Tô Chiêu Chiêu dắt tay Cố Niệm: "Đợi chút, vội, để họ ." Đợi gần hết, họ mới dậy khỏi rạp.

Ăn trưa xong, cả nhà dạo cửa hàng bách hóa. Tại quầy quần áo nữ, họ tình cờ gặp Cao Nguyệt đang thử đồ.

"Đoàn trưởng Cố, chị dâu, cũng dạo cửa hàng ạ." Thấy họ, Cao Nguyệt chào hỏi chút ngượng ngùng, đặt bộ quần áo thử xuống quầy.

Nhân viên bán hàng hỏi: "Bộ lấy ?"

Cao Nguyệt kịp gì, đàn ông bên cạnh cô quyết định luôn: "Lấy chứ! Gói , hóa đơn cho ."

Người đàn ông mặc quân phục thường phục, tầm bốn mươi tuổi, ngoại hình bình thường, dáng cao mập mạp. Thời mà gặp béo thì đếm đầu ngón tay, béo cũng chứng tỏ nhà điều kiện dư dả.

Tô Chiêu Chiêu quen , nhưng Cố Hành thì : "Chủ nhiệm Bành."

"Ái chà, đoàn trưởng Cố, thật là khéo quá!" Chủ nhiệm Bành ha hả, bước lên bắt tay Cố Hành.

Tô Chiêu Chiêu chớp mắt, xem chức vụ của vị chủ nhiệm Bành thấp. Điều cô tò mò nhất là tại Cao Nguyệt dạo phố với ông , cả lúc sáng ở rạp chiếu phim, chắc cô cũng xem cùng ông . Một nam một nữ xem phim dạo mua đồ, ngoài việc đang tìm hiểu yêu đương thì chẳng còn lý do nào khác.

Nụ mặt Cao Nguyệt sắp giữ nổi nữa, cô ngờ gặp cả nhà đoàn trưởng Cố ở đây. Chuyện khiến cô vô cùng hổ. Cô chuyện tìm hiểu chủ nhiệm Bành sớm muộn gì cũng , nhưng ngờ lộ nhanh thế , nhất là khi đang mặt Cố Hành, cô kìm mà đem so sánh với chủ nhiệm Bành bên cạnh, trái tim vốn chút do dự bắt đầu lung lay.

Cô thật sự quen một đàn ông ngoại hình bình thường lớn tuổi thế ?

Loading...