Chính ủy Chu còn lên đơn vị nên vẫy tay .
Vương Xuân Hoa hỏi: Cô chuẩn đấy ?
Vâng, Kiến Quốc nhà chị ạ?
Vương Xuân Hoa gật đầu, kìm mà than thở với Tô Chiêu Chiêu: Cô xem cái chuyện là thế nào chứ? Nó một cái là chẳng bao giờ mới phép , chị cũng tính nữa. Chị bảo nó để bức thư để chị đưa cho , mà nó cứ nhất quyết bảo chị đừng quản.
Tô Chiêu Chiêu mỉm : Đều là lớn cả , cứ để họ tự theo ý chị, phụ chúng đừng lo lắng quá gì.
Cũng chẳng còn cách nào khác, đành để thôi.
Tô Chiêu Chiêu đến văn phòng, việc đầu tiên là cầm phích nước nhà ăn lấy hai phích nước nóng, đó tự pha cho một tách . Những ở văn phòng đều thích uống , việc đầu tiên khi đến buổi sáng là pha , Tô Chiêu Chiêu vốn uống giờ cũng thành thói quen.
Chẳng mấy chốc, những khác ở khoa thu mua cũng đến. Hà Phương cầm phích nước lên : Chị Tô lấy nước xong ạ.
Tô Chiêu Chiêu thổi thổi mấy lá nổi mặt nước: Chị đến sớm mà, dù cũng tốn sức gì. Uống hết chỗ thì đến lượt các em lấy nhé, chị quản .
Hà Phương đáp: Không quản quản, lát nữa em lấy.
Đa thời gian công việc ở văn phòng đều nhàn hạ, Tô Chiêu Chiêu thong thả một thời gian . Cả ngày thực tế chỉ việc một tiếng đồng hồ, thời gian còn đều là chơi. Không chỉ cô, những khác cũng . Ngay cả nhóm Lục Hạo Nhiên cũng rảnh rang hẳn , đây còn đông, đến mùa đông sẽ còn nhàn hơn nữa. Sắp tới chắc chỉ dịp Tết Dương lịch và Tết Nguyên đán là bận rộn một chút.
Thời gian trôi nhanh, loáng cái đến cuối tháng mười hai, thời tiết ngày càng lạnh, đều khoác lên những chiếc áo bông dày.
Cửa hàng bách hóa len mới về, Tô Chiêu Chiêu mua hai cuộn, bắt đầu đồ thủ công ngay tại văn phòng. Chỉ trong vòng một tuần, cô đan bốn chiếc khăn quàng cổ, cả nhà bốn mỗi một chiếc, vặn.
Chị Tô, chị đan găng tay ạ, tầm chúng lách, tay để trần bên ngoài lạnh lắm, năm nào em cũng nứt nẻ. Hà Phương thấy cô đan xong khăn quàng liền đưa gợi ý mới.
Găng tay... cảm giác chút phức tạp.
Để chị thử xem.
Đang trò chuyện thì Tiểu Đường bước .
Tết Dương lịch em cưới...
Vừa mở lời, Tiểu Đường đỏ mặt. Chuyện cô kết hôn Tết Dương lịch bí mật, trong khoa thu mua đều , ai nấy đều chúc mừng: Bọn chị nhất định đến xin chén rượu mừng mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-194.html.]
Tiểu Đường đỏ mặt bước . Trong khoa chuyện hỷ, trưởng khoa Tạ cũng hớn hở, còn hỏi Hà Phương và Lục Hạo Nhiên: Bao giờ hai đứa mới tìm đối tượng đây?
Lục Hạo Nhiên là đàn ông nên chẳng ngại: Em cũng lắm chứ trưởng khoa, mà ai ưng em cả, là trưởng khoa giới thiệu cho em một .
Trưởng khoa Tạ nhấp một ngụm đắc ý: Thanh niên lớn tướng thế , tự mà tìm lấy.
Hà Phương thì mặt ửng hồng, cô dày mặt như Lục Hạo Nhiên.
Thấm thoát đến ngày Tết Dương lịch, Tô Chiêu Chiêu dậy từ sớm, ăn sáng xong liền sửa soạn chỉnh tề để chuẩn ngoài.
Cố Niệm ghế, đưa ánh mắt mong chờ cô: Mẹ ơi, bao giờ về ạ?
Phải tầm chiều cơ, trưa nay con cứ bảo bố nấu cơm cho hai em nhé.
Tô Chiêu Chiêu con bé cùng. Không cô dẫn theo, mà thời lương thực ở thành trấn đều theo định mức, để tổ chức một đám cưới, nhà Tiểu Đường chắc chắn tìm cách về quê đổi lương thực mới lo mâm cỗ. Thêm một là thêm một miệng ăn, nên khách khứa họ hàng thiết thường chỉ một , ai dắt theo con cái nhà cả.
Tô Chiêu Chiêu phá vỡ quy tắc . Tiểu Đường cũng , cô để riêng một bàn cho đồng nghiệp ở cửa hàng. Tiểu Đường việc ở đây mấy năm, đồng nghiệp thiết ít, ngoài khoa thu mua còn các khoa khác, vặn đủ một bàn.
Tô Chiêu Chiêu xoa đầu con gái: Ở nhà chăm chỉ luyện đàn nhé, lúc về mang đồ ngon về cho hai em.
Mắt Cố Niệm sáng lên, dù bây giờ thiếu ăn thiếu mặc, nhưng sức hấp dẫn của bốn chữ "mang đồ ngon về" vẫn lớn! Trẻ con ở quê thích nhất là lúc lớn ăn cỗ về, túi áo lớn như một túi bách bảo, bên trong thể tìm thấy kẹo, hạt hướng dương, lạc, và khi là cả thịt nữa! Cố Niệm đây thích nhất là ở cửa đợi ăn cỗ về.
Tô Chiêu Chiêu nựng má con bé nữa, dặn dò Cố Hành một tiếng mới đạp xe khỏi nhà. Cô đến ký túc xá nhân viên đón Hà Phương, đó đèo cô đến thị trấn nơi nhà Tiểu Đường ở. Đạp xe hai mươi phút là đến nơi.
Nhà Tiểu Đường cũng là một cái sân nhỏ, cổng dán chữ hỷ, trong sân khá nhiều , đa là họ hàng bên nhà gái. Biết hai là đồng nghiệp ở cửa hàng bách hóa, Tiểu Đường liền dẫn họ phòng trong.
Trong phòng, Tiểu Đường mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc tết hai b.í.m rủ ngực, cuối b.í.m tóc buộc ruy băng đỏ. Lúc họ , cô đang chu môi gương để tô son. Trong phòng chỉ cô mà còn hai chị em trong họ.
Chị Tô, Hà Phương, hai đến !
Chúc em tân hôn hạnh phúc! Trăm năm hạnh phúc! Chúc mừng chúc mừng nhé! Tô Chiêu Chiêu và Hà Phương vội vàng chúc hỷ.
Mặt Tiểu Đường đỏ rực, là do ngượng do đ.á.n.h phấn hồng quá tay. Thật sự là đỏ quá mức! Đỏ đến mức Tô Chiêu Chiêu thấy ngứa tay, sửa cho cô . Còn cả đôi lông mày nữa, rốt cuộc là ai vẽ cho cô ! Kiểu trang điểm y hệt như kiểu trang điểm của bọn Tiểu Niệm lúc biểu diễn văn nghệ Quốc khánh.
Chị Tô, chị xem hôm nay em thế nào?
Tiểu Đường dậy xoay một vòng cho Tô Chiêu Chiêu xem. Trong các đồng nghiệp nữ ở cửa hàng, cô tin tưởng nhất là thẩm mỹ của chị Tô. Rõ ràng quần áo cũng na ná , nhưng chị Tô mặc bao giờ cũng hơn khác.