TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:24:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không chỉ nóng, Tô Chiêu Chiêu cũng nóng, cảm giác như nãy giờ tắm rửa phí công hết .

Nếu chỉ đắp chăn thôi thì , nhưng cô đang một cái lò lửa rực cháy đè lên mà!

"Anh... thể nhanh lên chút , nóng quá mất." Tô Chiêu Chiêu khẽ cựa quậy.

Cố Hành hít sâu một , ấn giữ cô : "Nhanh nổi , em đợi một lát."

Anh vươn tay , dứt khoát hất tung cả chiếc chăn khỏi hai .

Đắp chăn vốn là để sợ cảm lạnh...

Cố Hành tiếp tục.

Chăn lột sạch, Tô Chiêu Chiêu lúc đầu còn thấy lạnh, nhưng tiếp tục là cô lạnh nổi nữa, cả cứ như bốc cháy, nóng hôi hổi.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, đôi mắt cô khẽ híp .

Không chỉ đang đong đưa trong mắt cô, mà ngay cả cả thế giới dường như cũng đang chao đảo mặt cô.

Cảm giác khiến cô thấy choáng váng, giống như đang lạc một giấc mộng hư ảo và đầy xáo động.

Trên chuyến xe khách từ Hải Thành về nông thôn, Cao Nguyệt đang trò chuyện cùng một thanh niên trẻ tuổi điển trai.

Cậu thanh niên mặc bộ quân phục, tinh thần phấn chấn, khí chất hiên ngang, dù đang xe khách nhưng lưng vẫn thẳng tắp!

"... Thật sự trùng hợp quá."

" là trùng hợp thật, em cũng ngờ gặp ."

"... Thế nghỉ phép bao lâu?"

"Một tháng, lâu em nghỉ phép, lãnh đạo cho em nghỉ một đợt dài."

Vu Tuệ Tâm ngay cạnh Cao Nguyệt, vì đang m.a.n.g t.h.a.i nên xe khách khiến cô thấy khó chịu, những mùi tạp nham trong xe nôn, cô cứ lấy tay che miệng nôn khan mấy .

Cậu thanh niên thấy , rút từ trong túi đặt chân một cái túi giấy: "Thím Vu, nếu thím nôn thì cứ nôn túi ạ."

Vu Tuệ Tâm thấy hai chữ "thím" càng thấy thoải mái.

Một trai lớn tướng thế gọi cô là thím...

Cao Nguyệt giúp cô nhận lấy: "Cảm ơn nhé, chu đáo quá, còn mang theo cả túi nữa."

Cậu thanh niên đỏ mặt cô gái trẻ trung xinh dịu dàng: "Không ạ. Hồi em cũng say xe lắm, giờ quen nên hết ."

Cao Nguyệt mỉm , đưa cái túi cho Vu Tuệ Tâm.

Câu chuyện tạm dừng, thanh niên cũng ngại dám cứ chằm chằm , liền thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ.

Theo nhịp xóc của xe, Vu Tuệ Tâm tựa lưng ghế ngủ , Cao Nguyệt lén lén liếc sang phía đối diện qua lối vài .

Cô nhớ lời giới thiệu của chị họ về lúc gặp ở bến xe.

Cao Nguyệt nhất thời suy nghĩ đến thẩn thờ.

...

Vương Xuân Hoa cả ngày hôm nay cứ từ nhà đầu ngõ bao nhiêu .

Tô Chiêu Chiêu lúc cửa nhà bắt gặp hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-187.html.]

Lúc mới là con trai lớn của bà hôm nay về đến nhà.

"Chị cũng chẳng chuyến xe nào từ thành phố về nữa..."

Ngoài xe khách, từ thành phố về quê còn xe lừa của dân làng, về thì kiểu gì cũng nghĩ cách thôi.

Vương Xuân Hoa vốn định tận bến xe trong thành phố để đón, nhưng chính ủy Chu nhà bà mắng cho một trận, bảo bà đúng là " hiền sinh con hư".

Lúc ông câu đó Chu Tiểu Quân cũng ở ngay cạnh, thấy hai chữ " hiền", nó liền bộ tịch rùng mấy cái, Vương Xuân Hoa tát cho một phát mới chịu nghiêm chỉnh.

Chiếc xe khách lọc cọc cuối cùng cũng tới, xe đỗ , Vương Xuân Hoa kiễng chân ngó trong xe, là thấy ngay con trai .

"Kiến Quốc ! Ở đây ! Mau xuống xe con!"

Vương Xuân Hoa vẫy tay gọi, suýt chút nữa là lao lên xe xách hộ hành lý.

Thấy , thanh niên, tức đồng chí Chu Kiến Quốc, xách hành lý toe toét định bước xuống cửa xe, nhưng hai bước ngược trở , nhận lấy đống đồ đạc lớn nhỏ trong tay Cao Nguyệt: "Để em xách giúp hai , chị cứ dìu thím Vu ."

"Cảm ơn nhé!"

Cao Nguyệt dìu Vu Tuệ Tâm theo xuống xe.

Vương Xuân Hoa cũng thấy Cao Nguyệt và Vu Tuệ Tâm, đợi họ xuống hẳn mới hỏi một câu: "Sao thế ?"

Đi mà cũng cần dìu nữa cơ ?

dứt lời thấy Vu Tuệ Tâm bịt miệng chạy ven đường nôn thốc nôn tháo.

Cao Nguyệt vội vàng chạy qua vỗ lưng cho cô .

Vương Xuân Hoa: "... Nghén nặng thật đấy."

Bà kéo con trai định về : "Đi, về nhà thôi con, món bánh dưa chua con thích nhất đây, nhà còn mua cả con ngỗng to, sáng mai g.i.ế.c món hầm nồi gang cho con!"

Chu Kiến Quốc vẫn còn xách đồ cho bọn Vu Tuệ Tâm: "Đợi một lát , để em giúp thím Vu xách đồ về nhà ."

Vương Xuân Hoa thực lắm, nhưng cũng tiện từ chối thẳng thừng, đành bảo: "Thế thì ."

Đợi Vu Tuệ Tâm nôn xong mới sức chào hỏi Vương Xuân Hoa.

"Chào chị dâu ạ."

Vương Xuân Hoa gật đầu: "Chào hai cô, cô thấy đỡ hơn chút nào ?"

"Đỡ nhiều ạ..." Vu Tuệ Tâm xuống xe, nôn hết thứ trong bụng , gió lạnh thổi nên tinh thần trái hơn hẳn.

Đến cửa nhà họ Chu, cô cũng để Chu Kiến Quốc đưa tận nơi, cô và Cao Nguyệt nhận lấy đồ từ tay Chu Kiến Quốc xách nhà.

Vương Xuân Hoa vỗ vai Chu Kiến Quốc: "Nhìn cái gì đấy?"

Chu Kiến Quốc sực tỉnh, gãi gãi gáy: "Có , thôi sân ."

Vương Xuân Hoa dù cũng là từng trải, con trai đang cái gì .

Đợi Chu Kiến Quốc nhà xuống, ôm cái ca tráng men tu ừng ực cho đỡ khát, bà mới hỏi : "Cái con bé cùng thím Vu , con chứ?"

Chu Kiến Quốc: "Biết chứ ạ, xe thím Vu giới thiệu , tên là Cao Nguyệt."

", chính là Cao Nguyệt, nó là em họ thím Vu, tính theo vai vế thì nó cũng là bậc bề của con đấy, gặp con gọi thẳng tên , thế là vô lễ."

Chu Kiến Quốc mặt đầy vạch đen: "... Mẹ ơi, là một cô gái trẻ, còn nhỏ tuổi hơn cả em mà. Chẳng lẽ gọi là thím nốt ạ?"

Loading...