Trên đường gặp quen, cô dừng tán gẫu vài câu, chủ đề đa đều xoay quanh mấy chiếc chăn bông chằng yên xe.
Làm nhiều chăn thế cơ ?
Tại nhà cháu mà...
Cũng đưa tay lên sờ thử: Thật là dày dặn!
Mùa đông đắp mà, dày , cháu bảo mùa đông ở đây lạnh lắm.
Lạnh thật đấy, nhưng mà bằng quê , quê âm tận hai ba mươi độ cơ! Ở đây cùng lắm chỉ âm vài độ, mặt sông còn chẳng đóng băng kỹ . Tuyết cũng ít, cả mùa đông chẳng mấy trận, chứ ở quê tuyết rơi dày lắm.
Nói chuyện phiếm vài câu xong, Tô Chiêu Chiêu tiếp tục đẩy xe .
Tiểu Tô.
Quay đầu , quả nhiên là Cố Hành.
Tô Chiêu Chiêu mỉm : Anh tan .
Cố Hành sải bước đuổi kịp, đỡ lấy xe đạp từ tay cô: Chăn xong nhanh thế.
, đồng chí ở tiệm bông bảo là ưu tiên cho nhà đầu tiên đấy.
Đi thêm vài bước, Cố Hành hỏi cô: Có xe về ?
Tô Chiêu Chiêu yên : Em gì còn chỗ mà .
Cố Hành vỗ vỗ cái gióng ngang phía .
...
Tô Chiêu Chiêu nheo mắt: Thật ?
Đây là ở ngoài đường đấy, đoàn trưởng Cố sợ thấy chỉ trỏ ?
Cố Hành khẽ hắng giọng: Có ?
Ngồi chứ!
Anh còn dám thì cô sợ gì!
Cố Hành buông một tay, để cô lên gióng ngang phía , đợi cô vững mới đạp bàn đạp chạy .
Tô Chiêu Chiêu đôi tay của Cố Hành bao quanh ở giữa, giống như đang ôm trọn lòng .
Gió thổi khi xe chạy mái tóc cô bay bay, nơi khóe mắt chân mày vương vấn ý mà chính cô cũng nhận .
Ngồi thế tuy thoải mái lắm nhưng cảm giác tuyệt!
Nghiêm Quang dụi dụi mắt, vội vàng vỗ vỗ bên cạnh: Người xe đạp phía là lão Cố đúng ? Có hoa mắt ?
Chính ủy Chu chắp tay lưng lườm một cái: Chẳng nãy ông thấy đuổi theo vợ ?
Hỏi thừa thãi thế .
Nghiêm Quang: chỉ là ngờ, lão Cố cũng ngày hôm nay.
Trên phố nườm nượp thế mà còn để vợ phía xe đạp, nếu tận mắt thấy thì tin nổi .
Cứ hở là bảo chiều vợ, bảo là kẻ sợ vợ.
Nhìn bộ dạng của lão Cố, chắc ở nhà cũng là một tay sợ vợ cho xem!
Đôi vợ chồng khoe tình cảm một phen nhanh về đến nhà.
Về nhà xong, Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu bê chăn bông yên xe phòng ngủ.
Trên thêu chữ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-186.html.]
Không thêu, là dùng chỉ đan lên đấy. Tô Chiêu Chiêu , cô cũng rõ kỹ thuật đó thế nào.
Chăn bông gấp vuông vức như đậu phụ, buộc bằng dây gai, Cố Hành cởi dây , khẽ giũ một cái, chiếc chăn mềm mại và dày dặn trải rộng giường.
Mấy chữ Song Hỷ lớn đập mắt Cố Hành.
Anh chằm chằm chữ chăn một lúc lâu, sang Tô Chiêu Chiêu: Cái là dành cho chúng dùng nhỉ.
Giọng điệu đầy khẳng định.
Tô Chiêu Chiêu hiểu mặt nóng lên: Kích thước chiếc lớn hơn hai chiếc mà, bảo xem?
Cố Hành : Anh thấy cái chăn giường nên mang phơi , là cái mới .
Nói đoạn định tay chăn luôn.
Tô Chiêu Chiêu: ... Còn hơn tiếng nữa là trời tối , chắc chứ?
Chiếc chăn nặng tới tám cân, giờ đắp thấy nóng ?
Tay Cố Hành khựng : ... Thế thì để mai tính .
Tiếc là ngày hôm ông trời nể mặt Cố Hành, từ sáng sớm đổ mưa.
Mùa cứ mưa là nhiệt độ sẽ giảm mạnh, chắc cũng tầm nhiệt độ thôi, đổi nhiều lắm.
Không giống như tháng , mưa xuống thì giảm nhiệt, nắng lên tăng cao, lúc nóng mặc áo khoác còn vã mồ hôi.
Hôm nay chỉ mặc một chiếc sơ mi kèm áo khoác chắc chắn sẽ lạnh, mặc thêm một chiếc áo len bên trong mới đủ ấm.
Tô Chiêu Chiêu việc theo kiểu "ba ngày đ.á.n.h cá hai ngày phơi lưới", mất hai tháng trời cuối cùng cũng đan xong áo len cho cả nhà, cô cũng đan cho Cố Hành một chiếc, dùng len màu xanh thẫm đan cho một cái áo len ba lỗ.
Cố Hành dù cũng vui, thế nên nhiệt độ giảm xuống là mặc ngay luôn.
Lúc sắp khỏi cửa còn đề nghị với Tô Chiêu Chiêu: Anh thấy buổi tối chắc chắn lạnh hơn đấy, là cứ chăn mới cho bọn trẻ , cái chúng đang đắp trông dày lắm.
Tô Chiêu Chiêu liếc : ... Chỉ cho bọn trẻ thôi ?
Cố Hành cô gì.
Tô Chiêu Chiêu mím môi thầm: Được , , hết.
Cứ như chăn mới lắm bằng, chăn Cố Tưởng và Cố Niệm đang đắp là mới mua lúc chúng mới tới, cũng mới đắp mấy tháng thôi, trong nhà trừ cái chăn mang từ ký túc xá về thì những cái khác bảo là mới tinh cũng chẳng ngoa.
Mưa đến mười một giờ trưa thì tạnh, buổi chiều hửng nắng một chút, nhiệt độ buổi tối cao hơn buổi sáng vài độ.
Buổi tối, Tô Chiêu Chiêu vốn định chăn mới cho Cố Tưởng và Cố Niệm, nhưng hai em đều bảo .
Không lạnh ạ, chăn ấm lắm .
Cái tụi con đang đắp cũng là mới mà, chăn mới hơn nữa thì để dành đến Tết mới đắp ạ.
Để dành đến Tết thì cần thiết, lạnh là dùng, nếu hai đứa bảo lạnh thì cứ để đó , đợi lạnh thêm chút nữa sẽ chăn dày cho.
Tô Chiêu Chiêu ôm thế nào ôm về thế .
Cố Hành: ... Không ?
Tô Chiêu Chiêu nhét chăn tủ: Chúng bảo lạnh.
Cố Hành chiếc chăn mới nhét sẵn vỏ chăn...
Kệ , lạnh.
...
Một tiếng ...
Cố Hành cởi trần nửa , nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, hất tung chiếc chăn đang đắp .