TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:22:03
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chiêu Chiêu vốn định bảo cần , nhưng lời đến cửa miệng đổi ý: Vậy chiếc chăn đôi phiền chị thêu chữ Song Hỷ giúp nhé.

Không phiền, phiền chút nào , cứ thế nhé, khi nào xong chúng sẽ mang đến tận nhà cho chị.

Mang đến nhà thì cần, tiệm bông cũng dịch vụ đó.

Làm xong chị cứ nhắn một tiếng ở hợp tác xã là , chúng tự qua lấy.

Cũng .

Trong lúc chuyện, tiệm bông thêm , tới ôm một chiếc chăn bông cũ, qua là dùng nhiều năm , màu sắc xám xịt, trông cũng cứng ngắc.

Tiệm bông chỉ bật bông mới mà còn bật cả bông cũ. Chăn dùng lâu ngày sẽ ép chặt , càng lúc càng kém ấm, khi bật tuy bằng bông mới nhưng cũng ấm áp mềm mại hơn nhiều so với việc đắp một chiếc chăn cứng như đá.

Với những gia đình bình dân, khi mười mấy năm mới dám một chiếc chăn bông mới.

Giá bông hề rẻ, chăn bông là một trong những tài sản cực kỳ quan trọng trong nhà. Dùng lâu , thường chọn cách cách vài năm mới nỡ thuê thợ bật cho tơi xốp. Thợ bật bông quanh năm suốt tháng đơn bông cũ còn nhiều hơn bông mới.

Tô Chiêu Chiêu dặn dò xong thì cùng Hà Phương rời tiệm bông văn phòng.

...

Nhà họ Nghiêm, bà cụ Nghiêm đang lục lọi trong phòng ngủ của Nghiêm Quang và Vu Tuệ Tâm.

Nghiêm Quang nhà thì giật : Mẹ ơi, đang tìm cái gì thế?

Chăn màn trong tủ quần áo đều lôi hết ngoài.

Bà cụ Nghiêm ngẩng cổ lên liếc một cái: Mẹ tìm chiếc chăn nhỏ hồi cho thằng Văn.

Nghiêm Quang ngơ ngác, chăn nhỏ nào cơ?

Lại : Cạnh tiệm may mới mở tiệm bật bông, tìm chiếc chăn nhỏ đó mang nhờ thợ bật , thêm ít bông mới , đợi Tuệ Tâm sinh xong là khéo cho đứa nhỏ dùng.

Bà cụ Nghiêm lục tung tủ quần áo vẫn thấy: Lạ thật, Tuệ Tâm cất nhỉ?

sang hỏi Nghiêm Quang: Anh vợ cất ?

Vu Tuệ Tâm đợt nghỉ về nhà ngoại, Cao Nguyệt cũng cùng cô , mấy ngày nay trong nhà chỉ còn ba con họ, nếu bà cũng chẳng dám phòng ngủ của vợ chồng con trai mà lục lọi thế .

Nghiêm Quang hồi lâu mới nhớ , hình như đúng là chiếc chăn nhỏ như thế: ... Hình như vứt ạ.

Cái gì! Bà cụ Nghiêm trợn tròn mắt: Sao gọi là vứt? Ai vứt?

... Con vứt, thằng Văn ị đùn chăn, giặt sạch nên con vứt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-185.html.]

Bà cụ Nghiêm tức đến mức đ.á.n.h một trận: Ai mượn phá của thế hả? Đến cái chăn bông mà cũng dám vứt! Anh định lên trời chắc!

Bà cụ Nghiêm tìm nữa, vuốt mái tóc rối, tay chỉ ngoài: Anh ngoài mà hỏi xem, ai dám cái trò đấy ! Những năm , bao nhiêu c.h.ế.t cóng vì nổi chiếc chăn ấm, quên hết ?

Sắc mặt Nghiêm Quang lộ vẻ ngượng nghịu.

Bà cụ Nghiêm định bỏ qua dễ dàng như : Dính phân thì ? Nhà nước ? Hay là hai vợ chồng tay?

Lại còn giặt sạch, sạch ? Cái văn đấy lừa vợ thì , chứ lừa thì dẹp !

Năm đó khó khăn lắm mới mua mấy cân bông mới, cái chăn của với bố rách như xơ mướp cũng nỡ giữ dùng, em dâu suýt thì chỉ tận mặt bảo chúng thiên vị, chúng dốc hết lòng hết chăn gửi lên, đem vứt ? Thà là gửi về cho , còn ơn các !

Bà cụ Nghiêm càng càng giận, quát lớn: thấy hưởng phúc mấy năm là quên sạch gốc gác ! Quên luôn cả rễ của !

Nói đến mức thì quá, Nghiêm Quang bất lực: Mẹ ơi! Con , chắc chắn thế nữa. Mẹ bớt giận , con đói bụng , chúng ăn cơm thôi .

Cho ăn rắm ! Bà cụ Nghiêm mắng xối xả: Anh cứ học theo vợ , học mấy cái thói hư tật ! Coi chừng ngày dân chúng lật đổ đấy!

Mẹ! Nghiêm Quang kêu lên. Sao con trai như thế.

Anh lườm cũng vô ích! Anh đừng tưởng , chiếc chăn đó chắc chắn là vợ vứt! Anh đang nhận tội cho vợ chứ gì! Cái thói nhà , nhổm m.ô.n.g là định !

Bị bóc trần, Nghiêm Quang càng thêm bất lực: Con chẳng sợ giận , giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe.

Anh sợ giận cô thì !

Bà cụ Nghiêm thấu hết thảy những lời đường mật giả tạo.

Đợt nghỉ tuần cùng vợ chồng con trai sang thăm thông gia, bà mở mang tầm mắt về sự giàu sang của nhà họ Vu , đến giờ mà vẫn ở nhà lầu kiểu Pháp, một bữa cơm mười mấy món, còn uống rượu ngoại, trừ việc ăn mặc trông vẻ giản dị một chút thì chẳng khác gì thành phố, còn những chỗ khác chẳng thấy giản dị tí nào.

Lúc đó bà cụ Nghiêm thầm nghĩ: Cải tạo đủ .

Bà tuy là một bà lão chẳng hiểu gì, nhưng bà cứ thấy sai sai, cực kỳ sai! Chuyện nhà thông gia thế nào bà quản , nhưng con dâu giờ là nhà bà, hành vi của cô sẽ ảnh hưởng đến con trai bà. Bà tính kỹ , nhân lúc đang ở chung thế , cải tạo cô con dâu cho thật ! Không cải tạo , đến cái chăn bông mà còn dám vứt! Coi nhà họ Nghiêm là nhà họ Vu của cô chắc!

Mẹ.

Đừng gọi , chỉ hỏi , bao giờ vợ về?

Cái con cũng rõ, chắc thêm vài ngày nữa ạ. Mẹ ơi, giao hẹn nhé, cô về đừng giận cô đấy.

Bà cụ Nghiêm liếc xéo con trai sợ vợ, đúng là nỡ : Biến cho khuất mắt!

Chăn bông mới nhanh, mới qua một ngày tiệm bông thông báo Tô Chiêu Chiêu thể đến lấy.

Tô Chiêu Chiêu về nhà nghỉ trưa, lúc thì đạp xe đến cơ quan, chiều tan cô ghé qua tiệm bông, lấy chăn chằng lên yên xe đạp. Cô cũng lên xe mà cứ thế chậm rãi đẩy xe về nhà.

Loading...