Lục Hạo Nhiên bên cạnh cô đưa tay với lấy ly rượu.
Tên nhóc tuổi đời lớn mà khá thích uống rượu.
Thấy Tô Chiêu Chiêu , Lục Hạo Nhiên toe toét , bưng ly rượu lên nhấp thêm hai ngụm.
Hắn sướng đến mức híp cả mắt .
Xem bình thường chạy việc bên ngoài cũng uống ít.
Cậu còn bệnh nhân cho đấy.
Tô Chiêu Chiêu nhỏ giọng nhắc nhở, cô một bệnh nhân nồng nặc mùi rượu .
Lục Hạo Nhiên đặt ly rượu xuống: Chị Tô yên tâm , tửu lượng của em lắm, em cũng uống nhiều, chỉ nốt ly thôi, uống xong là nghỉ luôn.
Thấy , Tô Chiêu Chiêu cũng bảo gì nữa.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, hai Tô Chiêu Chiêu theo chủ nhiệm Vương về hợp tác xã cung ứng.
Lúc , sân trống hậu viện hợp tác xã tụ tập ít .
Địa điểm tập huấn ngay trong sân.
Phía sân trống kê sẵn bàn ghế.
Chủ nhiệm Vương bảo Tô Chiêu Chiêu và Lục Hạo Nhiên lên đó.
Từ chối lời đề nghị giữa của chủ nhiệm Vương, Tô Chiêu Chiêu và Lục Hạo Nhiên chọn ở vị trí sát phía rìa.
Đợi đến đông đủ, chủ nhiệm Vương giới thiệu Tô Chiêu Chiêu và Lục Hạo Nhiên với họ, đương nhiên trọng tâm là giới thiệu Tô Chiêu Chiêu, đó phát biểu vài câu bàn giao hội trường cho cô.
Tập huấn ở đây so với ở hợp tác xã nhà cũng gì khác biệt rõ rệt.
Nếu cố tìm điểm khác thì chính là bầu khí ở đây tương đối hài hòa, giống bên mấy thích bắt bẻ, soi mói.
Dù cô cũng là chủ nhiệm Vương đích mời từ đơn vị khác đến.
Có ý kiến gì thì cũng nhịn .
Tô Chiêu Chiêu cứ theo đúng bài bản, giống như tập huấn , thành buổi đào tạo theo đúng quy trình.
Sau khi kết thúc, Tô Chiêu Chiêu và Lục Hạo Nhiên ở lâu, hai còn dạo chợ một chút.
Chủ nhiệm Vương đưa cho mỗi một bao lì xì đỏ.
Sau đó tiễn hai cửa, chỉ hướng chợ.
Vừa khỏi phạm vi của hợp tác xã, Lục Hạo Nhiên dừng xe đạp , nóng lòng mở bao lì xì .
Chị Tô, chủ nhiệm Vương đưa tận hai đồng !
Với cũng chỉ mức lương ba mươi đồng như Lục Hạo Nhiên, hai đồng tương đương với hai ngày lương của .
Tất nhiên, nghề thu mua thì chắc chắn riêng tư còn những khoản màu mỡ khác.
chẳng ai chê ít tiền bao giờ cả!
Đây là công tác nhẹ nhàng nhất của em đấy, bụng thì ăn no căng, còn cả lộ phí mang về.
Lục Hạo Nhiên hớn hở, cũng bảo Tô Chiêu Chiêu mở bao của cô xem, cần nghĩ cũng , giá của giảng viên tập huấn và trợ lý chắc chắn là khác .
Hắn hớn hở đút tiền túi: Chị Tô, nếu việc thế , chị nhất định dắt em theo nhé.
Tô Chiêu Chiêu đẩy xe : Xã trưởng Nhậm yêu cầu các hợp tác xã thành tập huấn trong tháng , mắt thấy sắp hết tháng , việc tập huấn chắc là còn nữa .
Nghe , Lục Hạo Nhiên chút thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-181.html.]
Rất nhanh đó, hai đến chợ.
Tầm giờ , chợ qua lúc náo nhiệt nhất.
Có những nhân viên đeo băng đỏ tuần tra trong chợ để giữ gìn trật tự.
Tô Chiêu Chiêu và Lục Hạo Nhiên đẩy xe đạp thong dong dạo bên trong.
Gọi là chợ nhưng thực chất là một con phố cổ, hai bên đường là nhà ở, cửa nhà bày những sạp hàng nhỏ.
Những nông dân bán hàng thì thì , im lặng gì, chỉ dùng ánh mắt bạn, hy vọng bạn dừng mua đồ cho họ, thấy khách ngang qua thì nhiệt tình rao hàng.
Tô Chiêu Chiêu thấy một nghệ nhân hàn bát sứ.
Lão thợ tuổi tác cao, tựa một mái hiên, tay bưng một chiếc bát nứt, đang tiến hành sửa chữa.
Bên cạnh ông đặt một hòm dụng cụ.
Cái nghề hàn bát cổ xưa lịch sử hàng ngàn năm, đây là đầu tiên Tô Chiêu Chiêu xem tận mắt phiên bản thực tế.
Lục Hạo Nhiên hiểu cái gì mà , sửa cái bát thôi mà cũng xem đến mê mẩn ?
Lão thợ ngẩng đầu hai : Đồng chí, hàn bát ?
Tô Chiêu Chiêu tiếc nuối lắc đầu, nếu trong tay cô mà cái bát vỡ nào, cô nhất định sẽ bảo ông hàn cho xem một chuyến.
Lão thợ cũng thấy tiếc, cứ tưởng mối ăn, ai ngờ chỉ là xem náo nhiệt.
Người trong nghề xem kỹ thuật, ngoài nghề xem náo nhiệt, đúng , Tô Chiêu Chiêu chính là xem náo nhiệt.
Xem một lúc, Tô Chiêu Chiêu đẩy xe tiếp, tiếp tục dạo quanh.
Chị Tô, chị mua xơ mướp gì?
Mua về rửa bát.
Chị Tô, chị mua chổi tre gì?
Mua về cọ xoong.
Tô Chiêu Chiêu thấy bán chổi lông gà, liền mua luôn hai cái, một cái để phủi bụi phòng khách, một cái phủi phòng ngủ.
Bà cụ bán chổi lông gà để lộ hai chiếc răng rụng: Lông gà cái chổi tích cóp mấy năm đấy, cọng nào cũng rửa sạch sẽ, còn phơi nắng to , cô cứ yên tâm mà dùng, bẩn tí nào .
là sạch.
Tô Chiêu Chiêu sờ thử vài cái, cảm giác , quá là sướng tay!
Thấy bán nấm hương, còn là nấm khô, Tô Chiêu Chiêu rảo bước lao tới ngay lập tức!
Chị ơi mua nấm ? Nấm đều là em hái núi đấy.
Vốn dĩ thấy nấm hương thì phấn khích, nhưng thấy hai chữ chị ơi , Tô Chiêu Chiêu suýt chút nữa đầu thẳng.
Nể mặt mấy cây nấm hương, thôi bỏ qua!
Cũng khó trách gọi cô là chị, cô bé bán nấm chừng mới mười lăm mười sáu tuổi, mặt gầy vàng võ, quần áo đầy những miếng vá.
Nấm em bán thế nào?
Cô bé chẳng chút tâm cơ nào, lúng túng hồi lâu mới : Em mới đến, em cũng nữa... chị cứ xem đưa bao nhiêu thì đưa ạ.
Nói thật, Tô Chiêu Chiêu cũng giá.
Hiện tại hợp tác xã bán, thị trường cũng thấy.
Trước đó Tô Chiêu Chiêu từng hỏi Tiểu Đường, nấm hương thuộc loại hàng hóa khan hiếm.