TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:03:37
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn qua là chủ nhà tốn ít tâm tư, vả chăm sóc sân vườn hẳn gu thẩm mỹ nhất định.

Nghiêm Quang ở trong nhà, thấy tiếng động liền vội vàng chạy : "Lão Cố, em dâu, hai đúng là khách quý nha!" Anh hồ hởi mời hai nhà .

Tô Chiêu Chiêu đưa gói bánh quy đào đang cầm tay cho bà cụ Nghiêm. Bà cụ đùn đẩy nhận: "Sang chơi là quý , còn mang quà cáp gì? Để các cháu tốn kém thế bác ngại lắm."

Lớp giấy dầu ngăn nổi mùi thơm, bà cụ Nghiêm ngửi thấy mùi bánh quy đào thoang thoảng. Ở quê, dù tháng nào Nghiêm Quang cũng gửi về hai mươi đồng, bà cũng chẳng nỡ mua bánh quy đào về ăn, chỉ dịp lễ Tết mới dám mua một ít cho lũ trẻ trong nhà ăn cho thơm miệng.

Tô Chiêu Chiêu bảo: "Bác cứ nhận lấy ạ, đồ đáng bao nhiêu tiền, là chút lòng thành của bậc hậu bối tụi cháu thôi."

Nghiêm Quang tiếp lời: "Mẹ cứ nhận ạ, hai nhà chúng con khách sáo thế ."

Con trai lên tiếng, bà cụ Nghiêm mới hớn hở nhận lấy, giục vợ chồng Tô Chiêu Chiêu mau xuống.

Đến đây lâu như , đây là đầu tiên Tô Chiêu Chiêu lên ghế sofa. Thật là lạ lẫm! Nhìn cách bài trí trong nhà , cứ nét tiểu tư sản thời Dân quốc trong mấy bộ phim truyền hình. Nói thật lòng thì trông mắt. Ánh mắt Tô Chiêu Chiêu chợt dừng ở một chiếc máy hát đĩa cổ điển. Máy hát đặt chiếc tủ ngăn kéo ở góc tường, máy phủ một tấm khăn ren trắng, dù mờ ảo nhưng Tô Chiêu Chiêu vẫn nhận ngay lập tức. Lùi tiến tới vài chục năm nữa, chiếc máy hát đặt ở đây đều vấn đề gì. chỉ vài năm nữa thôi... những thứ chính là đối tượng đập phá hàng đầu đấy!

Cao Nguyệt bưng nước lên thì Vu Tuệ Tâm cũng từ phòng ngủ . Tóc tai cô rối, vai khoác một chiếc khăn choàng, sắc mặt trông chút nào, khác xa với vẻ rạng rỡ Tô Chiêu Chiêu gặp.

"Mọi đến ạ, , uống nước nhé. Anh Nghiêm, tiếp vợ chồng Đoàn trưởng Cố giúp em với." Cô chào hỏi qua loa vài câu trong, trông vẻ mệt mỏi.

Tô Chiêu Chiêu nhận thấy rõ sự hài lòng của bà cụ Nghiêm. Cô dùng dư quang thấy bà cụ bĩu môi ngay khi Vu Tuệ Tâm lưng . Lần các chị dâu bảo Vu Tuệ Tâm nghén nặng, xem là thật.

Nghiêm Quang còn định rủ Cố Hành uống rượu, nhưng mới mở lời Vu Tuệ Tâm ở trong phòng vọng : "Có uống thì ngoài sân mà uống, em ngửi nổi mùi rượu ."

Gương mặt Nghiêm Quang thoáng chút ngượng ngùng: "Vậy sân uống , uống ngắm trăng cũng ."

Bà cụ Nghiêm xắn tay áo: "Để bác xào cho hai em mấy món nhắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-178.html.]

Cố Hành vội cản bà . Anh và Tô Chiêu Chiêu vốn cũng định ở lâu, liền bảo: "Thôi cần bác ạ, tụi cháu về bây giờ đây, ở nhà chỉ mấy đứa nhỏ thôi."

Nghiêm Quang: "Lão Cố , tửu lượng ông thế, đừng lấy mấy đứa nhỏ cớ. Hai đứa nhà ông trẻ con lên hai lên ba ." Anh liếc Tô Chiêu Chiêu, trêu: "Hay là tại em dâu cho ông uống đấy?"

Anh , Tô Chiêu Chiêu liền đón chiêu luôn: " đấy ạ, chính là em cho uống, uống rượu hại lắm." Cô xoay sang bảo Nghiêm Quang: "Anh Nghiêm , em thấy cũng đừng uống. Chị dâu đang mang thai, đang khó ở, mà uống rượu thì dù tắm rửa xong vẫn còn ám mùi. Người mang bầu thính mũi lắm, để chị thoải mái chút, thời gian nên kiềm chế ."

Nghiêm Quang ngờ Tô Chiêu Chiêu những lời như . Chuyện vợ dạo , tin Tô Chiêu Chiêu . Vậy mà trong cảnh vợ đắc tội, cô vẫn thể suy nghĩ cho vợ . Tâm tính của vợ lão Cố — đúng là đại lượng!

Còn Tô Chiêu Chiêu, dù cô thích con Vu Tuệ Tâm, nhưng trong lúc cô đang m.a.n.g t.h.a.i cực kỳ khó chịu, cô vẫn sẵn lòng giữ một phần thiện ý. Thiện ý , nhưng nhiều. Lúc Nghiêm Quang cứ khăng khăng kéo Cố Hành uống rượu, cô lấy đó cái cớ để chặn họng . Vợ như thế chỉ mỗi chuyện uống rượu thôi !

Cao Nguyệt ngước Tô Chiêu Chiêu, như thể đầu tiên thực sự quen cô. Nghĩ những lời chị họ từng ... Dù Cao Nguyệt cũng là một học sinh cấp ba, là tư duy độc lập. Cô lập tức nhận Tô Chiêu Chiêu khác xa với trong lời kể của chị họ .

Chương 146: Đến trấn Thanh Sơn

Cao Nguyệt sinh trong một gia đình tư sản truyền thống, nhà ngoài bà nội ruột , cô còn mấy bà "di nương" nữa, chỉ là khi gia đình sa sút thì đều dọn ở riêng. Từ nhỏ cô quá quen với những "cuộc chiến" giữa đàn bà con gái. Như tình huống , cô thể nghĩ vài cách để gieo sự khó chịu lòng rể và bà cụ. Cô cảm thấy, dẫu Tô Chiêu Chiêu tâm cơ đó thì cũng nhất thiết ở góc độ của chị họ để suy nghĩ cho chị mới . Cô cũng tin Tô Chiêu Chiêu việc chị họ coi thường và thích .

Chị họ là giấu chuyện trong lòng, cuộc sống an nhàn giàu sang khiến chị như một nàng công chúa sống trong tháp ngà. Chị chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến " phận" hiện tại của , còn phần lớn thời gian, chị vẫn tự thấy cao quý như ngày xưa. Là rể bảo vệ chị quá , đến mức khiến chị thế nào là đủ. Còn con Tô Chiêu Chiêu ... nếu thể, cô bạn với một như . Cô chồng Đoàn trưởng, công việc thì ...

Tô Chiêu Chiêu cảm nhận ánh mắt của Cao Nguyệt, liền mỉm với cô bé. Cao Nguyệt cũng đáp bằng một nụ , hề giả tạo, mà là kiểu chân thành từ tận đáy lòng. Cô hy vọng Tô Chiêu Chiêu thể thiện cảm với .

Bị Tô Chiêu Chiêu , Nghiêm Quang cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhắc chuyện uống rượu nữa. Anh đành tiễn Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu cửa, họ xa dần. Anh định tiện tay đóng cổng sân , nhưng chợt khựng , đầu hỏi: "Mẹ ơi, con đóng cửa nhé!"

Bà cụ Nghiêm phẩy tay: "Trời tối , đóng ."

Ban ngày hễ bà cụ Nghiêm ở nhà là bà cho đóng cổng. Theo lời bà thì:

Phải mở cửa thì lộc lá mới nhà chứ, đóng im lìm thế trông cứ như nhà . Vả hàng xóm láng giềng qua còn đường mà chào một câu.

Loading...