Chẳng mấy chốc, họ đạp đến đường lớn.
Trời già cũng chiều lòng , thời tiết hôm nay cực kỳ . Có nắng vàng, gió nhẹ, lạnh cũng chẳng nóng, quả là một ngày lý tưởng để chơi. Không chơi thì công tác thế cũng tuyệt. Vì cả buổi sáng nên nhóm chú Lưu đạp thong thả, cứ rề rà như xe bò kéo. Thấy Tô Chiêu Chiêu đạp nhanh, họ còn nhắc cô: "Chiêu Chiêu , cháu chậm chút, đường còn dài lắm, đạp nhanh lúc đầu về mệt bở tai đấy."
Xe nam khung ngang dáng cao, đạp khá tốn sức, nhất là với một phụ nữ như Tô Chiêu Chiêu. Cả nhóm cứ tà tà như thế đạp thành phố. Tô Chiêu Chiêu bám theo chú Lưu, đến phân xã Hải Thành.
Trụ sở việc của phân xã Hải Thành trong một tòa kiến trúc kiểu Tây cổ kính, chiếm trọn tầng hai, các tầng khác thuộc về đơn vị khác. Tầng một khu vực để xe đạp riêng, do một ông cụ trông coi. Vào cửa xuất trình giấy tờ, chú Lưu lấy giấy thông hành , dẫn nhóm Tô Chiêu Chiêu trong.
Lên tầng hai, chú Lưu dẫn họ ký tên điểm danh và lĩnh phiếu cơm.
"Lần nào đến đây cũng là ăn cơm , họp ." Chú Tạ với Tô Chiêu Chiêu: "Buổi trưa nếu việc cháu cứ tranh thủ dạo một chút, chiều về họp đúng giờ là ."
Lúc gần như đến giờ ăn trưa. Tô Chiêu Chiêu theo các lãnh đạo xuống căng tin. Căng tin ở tầng một, nhân viên của tất cả các đơn vị trong tòa nhà đều ăn ở đây. Nhóm Tô Chiêu Chiêu đến sớm, trong căng tin chỉ một hai bàn đang dùng bữa.
"Lão Lưu, bên !"
Chú Lưu gặp quen liền dẫn tới.
"Lão Vương, ông đến sớm ghê nhỉ."
Người gọi là lão Vương là một đàn ông trung niên xấp xỉ tuổi chú Lưu.
"Chúng cũng mới tới, với các ông thôi."
Ở đây lẽ chỉ Tô Chiêu Chiêu là quen ai, và cũng chẳng cô là ai. Chú Tạ và một đồng chí khác cùng bắt đầu tán gẫu với bên . May mà chú Lưu vài câu xong cũng nhớ cô, liền giới thiệu.
"Chiêu Chiêu, đây là chú Vương, chủ nhiệm hợp tác xã trấn Thanh Sơn."
"Cháu chào chú Vương ạ."
Chú Vương chỉ Tô Chiêu Chiêu, hỏi chú Lưu: "Đây chính là đồng chí Tô Chiêu Chiêu ở đơn vị các ông ?"
Chú Lưu hớn hở gật đầu: " thế, chính là cô ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-173.html.]
Chú Vương chủ động đưa cả hai tay , giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: "Ái chà, cuối cùng cũng gặp thật . Đồng chí Chiêu Chiêu, đúng là danh bất hư truyền nha!"
Tô Chiêu Chiêu mỉm , nhanh chóng đưa tay đáp : "Chú Vương quá khen ạ, chú công nhận là vinh hạnh của cháu." Giọng cô trong trẻo, thái độ khiêm tốn lễ phép.
Chú Vương buông tay , bảo: "Vì cháu mà chú Lưu nhà cháu dạo mặt cứ vênh lên tận trời, ít khoe khoang với bọn chú . Ngay cả xã trưởng Nhậm cũng nhắc tên cháu trong cuộc họp, còn bảo bọn chú tổ chức tập huấn theo phương án sơ cứu cháu đấy. À đúng , còn cả tờ áp phích tuyên truyền nữa, văn phòng ủy ban trấn bên chú còn xin mấy tờ về dán đấy."
Những cùng chú Vương đến họp đều là đồng chí ở hợp tác xã Thanh Sơn, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Tô Chiêu Chiêu.
Nói chuyện một lát, xếp hàng lấy cơm nước ăn tán gẫu tiếp. Chú Lưu hỏi chú Vương: "Việc tập huấn bên đơn vị các ông thế nào ?"
Chú Vương xua tay: "Đừng nhắc nữa, đơn vị một như Chiêu Chiêu mà tự tổ chức . Dẫu phương án tập huấn nhưng đây dù cũng là kỹ năng cứu , thể chỉ suông giấy , lỡ dạy sai chỗ nào là hỏng cả một mạng . Xã trưởng Nhậm bắt bọn tháng xong, còn nộp báo cáo, đang rầu rĩ đây."
"Thế ông mời nhân viên y tế đến mà , xong việc thì bồi dưỡng cho ít phí tập huấn."
"Bác sĩ ở trạm xá trấn hả..." Nhắc đến chuyện , chú Vương phẩy tay dứt khoát: "Không ."
Chú Lưu thế là ngay chắc chắn chuyện (sự cố) . "Sao ?"
Tô Chiêu Chiêu cũng vểnh tai lên .
"Tháng một cô mang thai, trạm xá khăng khăng bảo viêm dày, kê cho một đống thuốc, thế là đứa bé mất luôn. Đến lúc sảy mới là m.a.n.g t.h.a.i thật. Cái cô đó cưới hơn mười năm mới con, vất vả lắm mới đậu thai, vì cẩn thận nên mới đến trạm xá khám, ai ngờ chẩn đoán sai như thế, nhà để yên cho trạm xá ?"
"Họ đến trạm xá đập phá tan tành, ngay cả ủy ban trấn cũng can thiệp nổi. Ở trấn chuyện ầm ĩ ai ai cũng ! Bác sĩ trạm xá giờ còn chẳng dám , mà thì chắc cũng chẳng ai dám đến khám. Ông bảo xem, còn dám mời họ đến tập huấn ? Bác sĩ thành phố thì kỹ thuật thật nhưng khó mời lắm."
Thời đại , trạm xá ở các trấn nhỏ đúng là khiến dám đặt niềm tin. Một bác sĩ, y tá giữ bát cơm sắt nhờ y thuật mà là nhờ quan hệ và gốc gác. Tô Chiêu Chiêu nhớ đây từng báo thấy những năm tám mươi, chín mươi ở nông thôn sự cố y tế xảy liên miên, bác sĩ cứ mở miệng là kê Penicillin hoặc Glucose, chứ đừng là thời bây giờ.
Nghe xong sự cố chú Vương kể, ai nấy đều bùi ngùi. Chú Vương bất chợt sang Tô Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu , là cháu đến tập huấn cho bên chú nhé?"
Tô Chiêu Chiêu ngẩn : "Cháu ạ?"
" , chính là cháu!" Chú Vương càng càng thấy hợp lý: "Phương án tập huấn do cháu , áp phích tuyên truyền do cháu , việc tập huấn ở đơn vị cháu cũng do cháu phụ trách, mà học viên do cháu đào tạo xong còn cứu thật, năng lực của cháu đều thấy rõ mà!"
"Không ai hợp hơn cháu !" Chú Vương xong sang hỏi ngay lãnh đạo trực tiếp của Tô Chiêu Chiêu: "Lão Lưu, ông thấy thế nào? Chiêu Chiêu quá là hợp luôn đúng !"
Cháu thấy thế nào Chiêu Chiêu? Chú Lưu đồng ý cho cháu sang giúp bên chú Vương một chuyến ạ?