TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-12-17 09:49:00
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghiêm Quang xuống xe, mở cửa băng ghế .

Một bà cụ ngoài sáu mươi tuổi đỡ xuống. Bà khoác chiếc áo vạt chéo, mặc quần ống rộng màu đen bó xà cạp, chân đôi giày vải đen, tay xách một chiếc túi vải. Tóc bà búi gọn gáy, nhưng vì xe đường dài nên phần rối.

Trời sập choạng tối, Tô Chiêu Chiêu kịp kỹ Cố Hành giới thiệu: "Đây là bác gái Nghiêm."

Nghe tên là Tô Chiêu Chiêu ngay đây chắc chắn là của Nghiêm Quang. Cô vội vàng mỉm chào hỏi: "Cháu chào bác gái ạ, bác đường xa vất vả quá."

Bà cụ Nghiêm tàu hỏa mấy ngày trời, chuyển sang ô tô say xe, lúc đang mệt rã rời. Nghe gọi , bà nheo mắt một hồi bảo: "Phiền cô nương nhắc nhở, đường xe thôi nên cũng vất vả gì. Chỉ cái xe chóng mặt quá, nếu đường xá xa xôi thì cũng bộ cho xong."

Nghiêm Quang giới thiệu Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu với bà. Bà cụ Nghiêm vội vàng híp mắt gọi Cố Hành là lãnh đạo: "Lãnh đạo, nhà Nghiêm Quang ở bộ đội phiền ông quan tâm giúp đỡ nhiều."

Cố Hành: "Bác cứ gọi tên cháu là ạ, cháu và Nghiêm Quang là chiến hữu nhiều năm ."

Sau vài câu hàn huyên, Cố Hành giúp xách hành lý mà Tiểu Phương khuân xuống. Túi lớn túi nhỏ mấy bao liền, hình dáng thì chắc chắn là lương thực như lạc, kê, đậu nành. Đường xá xa xôi thế , bà cụ một một mang đến kiểu gì. Trên đường , bà cụ Nghiêm còn : "Đợi định xong, sẽ gửi sang nhà các ít kê với đậu xanh nhà tự trồng."

Lúc ngang qua nhà họ Cố, Cố Hành mời bà nghỉ chân. Bà cụ Nghiêm bảo: "Hôm nay muộn quá , nữa , hôm nào rảnh sang phiền, lúc đó đừng chê bà già lôi thôi là ."

giục Nghiêm Quang mau nhận lấy hành lý tay Cố Hành. Cố Hành định giúp xách tận nhà nhưng bà cho: "Không cần cần, con tự xách về , mấy thứ thôi cần tiễn."

Cố Hành bèn đưa hết hành lý cho Nghiêm Quang, tay cầm hết thì vác lên vai. Sắp xếp đồ xong, Nghiêm Quang định đưa tay đỡ . Bà cụ Nghiêm gạt : " già đến mức cần đỡ ."

Nghiêm Quang: "Con sợ mệt mà."

"Mệt gì mà mệt, mau về thôi, còn sớm gặp cháu đích tôn của đây."

Nghiêm Quang trông như một cây thông Noel treo đầy quà cáp, dẫn hối hả về nhà. Đến cổng nhà, cánh cổng đóng chặt, bà cụ Nghiêm liếc Nghiêm Quang một cái đầy ẩn ý.

Nghiêm Quang: "... Ở đây giống quê lúc nào cũng mở toang cổng, dẫu ở nhà thì nhà nào cũng đóng cửa cả."

Nghe , bà cụ Nghiêm chỉ tay sang sân nhà bên cạnh: "Thế nhà mở cửa?"

"Nhà kiểu biệt lập như nhà ..."

Bà cụ Nghiêm bĩu môi: "Thôi , còn lạ gì nữa? Anh cứ bênh vợ chằm chằm ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-172.html.]

"Mẹ ..."

lúc , cửa mở. Người mở là Cao Nguyệt.

"Bác ơi, cuối cùng bác cũng tới nơi . Cơm nước nấu xong xuôi, chỉ đợi bác về là khai tiệc thôi ạ."

Cao Nguyệt rạng rỡ nụ , dẫu trời tối vẫn thấy đôi mắt cô bé sáng lấp lánh. Trên đường , Nghiêm Quang kể cho chuyện nhà cô em họ đang ở chăm sóc cho cô con dâu nhà tư sản đang mang thai. Đối với cô em họ , bà cụ Nghiêm theo bản năng là thích, còn định bụng mấy ngày tới sẽ tiễn khách , nhưng giờ thấy khuôn mặt tươi thế , thật sự nỡ mặt nặng mày nhẹ. Con bé trông vẻ hỉ hả, dễ hơn hẳn cô con dâu suốt ngày trưng bộ mặt ủ rũ ở nhà .

Cao Nguyệt nhanh nhẹn giúp xách hành lý, đưa tay đỡ bà cụ Nghiêm nhà, còn tâm huyết hơn cả hầu hạ bà nội . Nghiêm Quang thấy vợ , chân mày khẽ nhíu .

Vu Tuệ Tâm bưng thức ăn từ bếp : "Mẹ đến ạ, rửa tay ăn cơm thôi ."

Bà cụ Nghiêm: "Ừ." Đáp lời xong bà liếc con trai một cái.

Nghiêm Quang: "..."

Bà cụ Nghiêm lúc cũng chẳng buồn so đo, thấy cháu trai Nghiêm Học Văn là ôm chầm lấy, gọi cục cưng cục vàng rối rít.

"Đã lớn thế , khổ với ông nội , chỉ gặp lúc mới lọt lòng, nếu bố gửi ảnh về thì chúng chẳng mặt mũi !" Nói đoạn, bà cụ Nghiêm sụt sùi nước mắt.

Sợi dây liên kết huyết thống khiến Nghiêm Học Văn vùng vẫy thoát khỏi vòng tay bà, bé ngẩng đầu gọi: "Bà nội."

"Bà đây—"

Chương 141: Đạp xe họp

Sáng hôm , Tô Chiêu Chiêu đạp xe đạp đến đơn vị. Ngay cổng, cô tình cờ gặp chủ nhiệm Lưu. Chủ nhiệm Lưu đ.á.n.h giá cô một lượt: "Chiêu Chiêu hôm nay trông tinh thần quá nhỉ!"

Trang phục của Tô Chiêu Chiêu thực khác mấy so với đây. Áo sơ mi trắng, quần xanh, bên ngoài khoác chiếc áo kiểu Lenin, để tiện đạp xe nên cô giày giải phóng. Trên vai đeo chiếc túi chéo màu xanh lá và bình nước quân dụng. Điểm khác biệt duy nhất chắc là mái tóc, mái tóc ngang vai vốn xõa nay cô buộc lên một nửa, phần mái dài cũng kẹp gọn gàng, để lộ vầng trán đầy đặn.

Tô Chiêu Chiêu mỉm : "Theo lãnh đạo lên phân xã họp, chắc chắn trưng tinh thần nhất, như thế mới mất mặt xã chứ ạ."

Chủ nhiệm Lưu ha hả, cô cán bộ đúng là khéo ăn khéo .

Khi trưởng khoa Tạ và những khác đến đủ, bốn bốn chiếc xe đạp hiên ngang lao phố. Ở cái thời mà xe đạp giá trị ngang với ô tô con thế , bốn chiếc xe cùng xuất hiện một lúc thể là vô cùng hoành tráng. Thế nên, bất kể họ đạp xe qua , ánh mắt bên đường đều đồng loạt đổ dồn về phía họ. Chưa kể lũ trẻ con, chúng cứ chạy đuổi theo xe đạp, mãi đến khi theo kịp mới chịu dừng chân.

Mọi đạp nhanh lên chút nhé, đường thành phố còn xa lắm đấy. Trưởng khoa Tạ, chú thấy kỹ thuật đạp xe của cháu thế nào?

Loading...