"Có gì mà xứng chứ? Bây giờ khẩu hiệu lúc nào chẳng hô vang bình đẳng, con trai Sư đoàn trưởng thì ? Với nhan sắc và tài năng của em, con trai Quân trưởng em cũng lấy ."
lúc , Cao Nguyệt khi ở cửa ngóng một hồi bưng đĩa hoa quả bước : "Chị họ, chị Diệp, mời hai ăn trái cây ạ."
Chủ đề đang dở cắt ngang, Diệp Thư Lan vội vàng chuyển hướng: "Chào Cao Nguyệt, chúng chính thức quen nhé, chị là Diệp Thư Lan, vui gặp em."
Diệp Thư Lan chìa tay . Cao Nguyệt đưa tay bắt lấy: "Chào chị, chị lớn tuổi hơn em, em gọi chị là chị Thư Lan nhé."
Diệp Thư Lan mỉm gật đầu.
"Chị Thư Lan là lính văn nghệ ạ?"
" , chị là diễn viên múa của đoàn."
"Thích thật đấy, giá mà em cũng lính thì mấy, tiếc là em phúc phận đó."
Với phận như cô , ngay từ vòng thẩm tra lý lịch đầu tiên thể qua nổi .
Diệp Thư Lan một bí mật ai , đó là cô quan hệ với yếu tố nước ngoài, cha đẻ cũng xuất từ tầng lớp tư sản và di cư nước ngoài từ nhiều năm . Còn cô, vì nhiều lý do mà bỏ trong nước, bà v.ú nuôi nấng như con đẻ. Sau khi bà v.ú qua đời, ngoại trừ cha đẻ thì còn ai phận thực sự của cô nữa. Chính vì điểm mà cô giống những khác, cô hề những gốc gác tư sản bằng ánh mắt khác lạ, ngược vì phận mà cô thầm đồng cảm với họ, thường xuyên từ chuyện của mà nghĩ đến cảnh ngộ của .
Vu Tuệ Tâm đẩy đĩa trái cây về phía Diệp Thư Lan: "Không chuyện đó nữa, Thư Lan , chuyện chị em cứ suy nghĩ kỹ nhé."
Diệp Thư Lan mỉm , xiên một miếng táo đưa lên miệng. Quả táo gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ nhắn, vặn một miếng ăn, kèm với chiếc nĩa tinh xảo. Điều cô nhớ những ký ức tuổi thơ phần mờ nhạt. Chỉ ở chỗ chị Vu, những thứ trong ký ức mới trở nên thật gần gũi. Nếu ăn táo gọt vỏ mặt khác, kiểu gì cũng là lối sống tiểu tư sản. Nghĩ đến đây, Diệp Thư Lan khẽ mỉm .
...
"Chiêu Chiêu , sáng mai cùng bọn chú lên phân xã họp nhé."
Trưởng khoa Tạ bước văn phòng để một câu như . Hà Phương và mấy khác đồng loạt sang Tô Chiêu Chiêu.
Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, thắc mắc: "... Vâng thưa trưởng khoa. Cho cháu hỏi chút là họp về vấn đề gì ạ? Cháu thì chủ yếu nhiệm vụ gì?"
Trưởng khoa Tạ bưng chén , thổi nhẹ cho bớt nóng nhấp một ngụm, thong thả trả lời: "Cũng chỉ là cuộc họp định kỳ bình thường thôi, gì đặc biệt cả. Chủ yếu là lãnh đạo hợp tác xã các khu tụ họp để thảo luận về tiến độ công việc gần đây, những vấn đề gặp và kế hoạch sắp tới. Còn cháu thì phụ trách ghi chép các ý chính của cuộc họp, ghi ý kiến và kiến nghị của , về nhà thì tổng hợp thành văn bản." Nói xong, ông thổi nhẹ chén tiếp tục thưởng thức.
" , chủ nhiệm Lưu bảo là đích xã trưởng Nhậm điểm danh cháu cùng đấy. Thể hiện cho nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-171.html.]
Dứt lời, ông bưng chén chậm rãi bước ngoài. Đợi ông khuất, Hà Phương mới thốt lên: "Chị Tô, chị cừ thật đấy! Được cả xã trưởng Nhậm điểm danh cơ . Em đây bao lâu mà mới theo lãnh đạo lên phân xã họp một , đến một câu cũng chẳng với xã trưởng. Có khi ông còn chẳng em là ai chứ."
Lục Hạo Nhiên vắt chân chữ ngũ, vươn vai một cái: "Chúng đều giống cả thôi, em tưởng ai cũng như chị Tô chắc."
Chương 140: Bà cụ Nghiêm
Tô Chiêu Chiêu để tâm đến lời trêu chọc của hai , cô sang hỏi Hà Phương về những lưu ý khi họp.
"Thật cũng chẳng khác gì họp ở xã , điều phòng họp to hơn, đông hơn, họp lâu hơn và nội dung nhiều hơn thôi. Vì các xã ở xa nên họp thường bắt đầu lúc hai giờ chiều, buổi sáng là thời gian để di chuyển thành phố. Thế nên chị Tô cũng cần vội, cứ đến việc như giờ bình thường thôi."
Hợp tác xã một chiếc xe đạp dùng chung cho nhân viên công tác, ngày mai họp ở phân xã mấy : chủ nhiệm Lưu, trưởng khoa Tạ và một đồng chí ở khoa khác. Chủ nhiệm Lưu và trưởng khoa Tạ đều xe riêng, khi tan trưởng khoa Tạ bảo ngày mai ông sẽ chở Tô Chiêu Chiêu .
"... Bọn chú thường xe khách, vì chẳng ai buổi chiều họp đến mấy giờ mới xong. Đi xe đạp thì lúc nào xuất phát cũng . Chiêu Chiêu , mai chú chở cháu, cứ yên tâm , tay lái chú vững lắm."
Tô Chiêu Chiêu bảo: "Trưởng khoa ơi, nhà cháu mới mua xe đạp, cháu tự đạp cũng ạ. Mỗi một chiếc cho nhanh."
Trưởng khoa Tạ cũng ngạc nhiên, dù cũng là gia đình cán bộ trung đoàn, mua cái xe đạp chẳng gì lạ. Điều duy nhất ông lo lắng là liệu Tô Chiêu Chiêu tự đạp xe một .
"Cháu chắc chắn là tự đạp chứ?"
"Dạ chắc chắn ạ!"
Chẳng qua chỉ là khó khăn lúc lên xuống xe thôi mà? Về nhà cô sẽ luyện thêm!
Biết Tô Chiêu Chiêu ngày mai đạp xe thành phố họp, bữa tối, Cố Hành dắt cô đường lộ để tập luyện. Trong sân diện tích hẹp, đường lộ vẫn thuận tiện hơn. Có ngang qua trêu chọc, hai vợ chồng cũng chẳng bận tâm. Tập một lát thì thu hút khá đông lũ trẻ con kéo đến xem náo nhiệt.
Lúc trời sập choạng tối, cuối cùng Tô Chiêu Chiêu cũng nắm vững kỹ thuật lên xuống xe một cách thuần thục. lúc họ định dắt xe về nhà thì phía xa vang lên tiếng còi ô tô. Tô Chiêu Chiêu nhận ngay chiếc xe Jeep đang tiến về phía . Đợi xe đến gần, Tiểu Phương thò đầu khỏi xe: "Chào Đoàn trưởng, chào chị dâu! Chị dâu đang tập xe đạp ạ?"
Tô Chiêu Chiêu mỉm gật đầu: "Cậu thành phố ?"
"Vâng ạ..."
Ngồi ở ghế phụ là Nghiêm Quang, Cố Hành đang trò chuyện với .
"Tiểu Phương, dừng ở đây , khuân đồ xuống, cứ về đơn vị , đoạn đường còn chúng bộ về."
Lấy đồ xong thì cũng về thôi , để em đạp xe chở thử một đoạn nhé? Hay vẫn dắt xe bộ cho thong thả?