TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-12-17 09:39:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Tiểu Quân co giò chạy thẳng một mạch sân nhà họ Cố, lướt qua cả cửa nhà đang đó. Thằng bé chạy thở hồng hộc, tưởng như phổi sắp vọt khỏi cổ họng đến nơi. Chạy đến cổng nhà họ Cố, nó vọt một bước dài trong.

Vừa sân, nó đợi nổi mà mở miệng hỏi ngay: “Thím... thím Tô! Xe... xe đạp nhà thím...”

Lời hết, nó như rút cạn sức lực, hai tay chống gối, há miệng thở dốc lấy . Cái bộ dạng đó trông chẳng khác nào con cá mắc cạn.

Tô Chiêu Chiêu: “...”

Cố Hành tiếng : “...”

Vương Xuân Hoa tưởng chuyện gì nên đuổi theo con trai sân: “...” Chị chỉ tống khứ cái thằng con báo đời ngược trong bụng cho xong!

Ngay đó, Cố Tưởng và Cố Niệm cũng về tới nơi. Cố Tưởng thở trách Chu Tiểu Quân: “Cậu chạy... chạy nhanh quá đấy!”

Cố Niệm trong sân vỗ ngực, tim cô bé đập thình thịch. Có điều, bọn trẻ thấy chiếc xe đạp dựng trong sân.

“Oa! Xe mới quá!” Chu Tiểu Quân hết cả hụt , lao đến chiếc xe đạp bắt đầu sờ soạng.

Cố Tưởng và Cố Niệm bám sát theo . Mắt cả ba đứa đều sáng lấp lánh.

Vương Xuân Hoa bực mắng con trai: “Xe mới mà mới thì gọi là xe mới? Vì cái xe mà đến cũng chẳng thấy, mà nhận cái xe đạp luôn .”

Chu Tiểu Quân chẳng màng đến lời càm ràm của , bộ tâm trí đều dồn chiếc xe.

“Chú Cố, cháu cưỡi xe ?”

Cố Hành định gật đầu thì Vương Xuân Hoa ngắt lời.

“Cưỡi cái gì mà cưỡi? Anh ? Nhỡ ngã hỏng xe thì tính ? Mau theo về nhà ngay!”

Chu Tiểu Quân: “Cháu thể học mà...”

“Học cũng dùng xe mới nhà chú Cố mà học.” Vương Xuân Hoa sợ thằng con bướng bỉnh thật sự dám trèo lên hỏng xe, chị liền đưa tay véo tai Chu Tiểu Quân lôi về nhà.

Chu Tiểu Quân một mực kêu đau, lý sự với : “... Không xe mới học thì mua cho cháu cái xe cũ ... Mẹ ơi, mua một cái , nhà Cố Tưởng cũng xe kìa...”

“... Ngậm miệng , quá nhỉ, mua xe gì? Nhà ai cần đạp xe ...”

Đến khi hai sang nhà bên cạnh, vẫn còn thấy tiếng tranh luận giữa Chu Tiểu Quân và nó.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành mỉm .

Cố Tưởng, Cố Niệm: ... Thật là t.h.ả.m quá, may mà nhà xe!

Cố Hành hỏi hai đứa con đang mải mê ngắm xe: “Có học ? Bố dạy hai đứa.”

Hai em gật đầu như bổ củi. Xe nhà thì chắc chắn là học !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-167.html.]

Cố Hành tiến dạy hai đứa, đừng thấy xe khung ngang cỡ 28 cao mà lầm, trẻ con trèo lên cách của trẻ con cả. Chân ngắn đạp hết một vòng bàn đạp thì ? Đạp nửa vòng vẫn cứ tuốt! Thậm chí còn thể luồn chân qua giữa cái khung ngang phía để đạp!

Cố Tưởng và Cố Niệm từ khi về khu quân đội thấy như thế phố , nể phục lắm.

Bước đầu tiên Cố Hành dạy hai đứa là cách đặt một chân lên bàn đạp để lướt . Tô Chiêu Chiêu thấy cũng xem nữa, dặn dò một câu chú ý an đừng để ngã bếp chuẩn bữa tối.

Đến khi cô nấu xong cơm , hai đứa trẻ thể nắm lấy tay lái, một chân đạp lên bàn đạp lướt trong sân.

Tô Chiêu Chiêu: “...” Trời ạ, xe thì nghiêng hẳn sang một bên mà chúng nó vẫn giữ thăng bằng mới tài. Nói thật, bảo cô lướt kiểu đó cô cũng chịu, cứ thấy xe sắp đổ đến nơi.

Nghe thấy gọi ăn cơm, hai em luyến tiếc dựng xe cẩn thận bếp bưng cơm. Trong lúc ăn, tâm trí cả hai vẫn cứ đặt ở chiếc xe đạp ngoài sân.

“Bố ơi, tối nay dắt xe trong nhà chứ ạ.” Ánh mắt Cố Tưởng đảo quanh gian chính, xem chỗ nào để xe thì hợp lý.

Để ở sân chắc chắn là , ngay cả hiên cũng , dầm mưa dãi nắng là chóng cũ lắm.

Cố Hành gật đầu, tiện tay chỉ một góc: “Cứ để chỗ .”

Cố Tưởng và Cố Niệm đều thấy bố quá tùy tiện, xe thế để ở ngay giữa nhà mới đúng! Tuy hai đứa cũng chẳng gì, ăn xong cơm tối là cuống quýt sân tập xe. May mà trong sân kéo đèn, chiếu sáng rực rỡ, nếu thì đúng là khó thật.

Một lát Chu Tiểu Quân cũng lén lút mò sang. Lần còn ồn ào như năng nhỏ nhẹ hẳn, chỉ sợ ở nhà bên cạnh thấy.

“Cố Tưởng, cho tớ cưỡi một tí !”

Cố Tưởng bên xe lướt : “Đợi một lát, chúng xếp hàng theo thứ tự, tớ xong đến em tớ, mới đến , mỗi hai vòng.”

Chu Tiểu Quân vội vàng gật đầu: “Được!”

Rốt cuộc Vương Xuân Hoa vẫn phát hiện Chu Tiểu Quân chạy sang đây. Trong nhà thấy , chị sang là thấy nó đang xe, Cố Tưởng và Cố Niệm còn phía giữ yên xe cho nó.

Chị lườm nó một cái sắc lẹm: “Anh giỏi thật đấy, còn sai bảo cả Tiểu Tưởng với Tiểu Niệm nữa cơ .”

Tô Chiêu Chiêu ghế bập bênh hiên nhà, : “Chị dâu qua đây , kệ cho bọn trẻ tự chơi, ba đứa đổi lượt cho , đứa giúp đứa thế là . Tiểu Quân cũng giữ xe lắm, nãy xe ngã mà nó tự ngã một cú .”

Vương Xuân Hoa cạnh cô: “Cho nó ngã! Nó mà giữ mà hỏng xe thật là chị đ.á.n.h đòn đấy.”

Hai bắt đầu trò chuyện: “Chị hợp tác xã các em tuyển thêm bán hàng, thật thế?”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: “Thật ạ, hôm nay cô đến báo danh , thứ hai tuần chính thức .”

Vương Xuân Hoa hỏi: “Vậy là trong tiệm hợp tác xã tận ba bán hàng cơ ?”

Tô Chiêu Chiêu bèn kể chuyện sắp điều chuyển lên văn phòng.

Vương Xuân Hoa vỗ vỗ tay cô: “Chị bảo mà, em bình thường ! Xem kìa, mới bao lâu mà điều lên văn phòng . Ngồi văn phòng là những học thức cả đấy!”

Nhà em cũng may mắn thôi chị ạ. Chị thử lên xe một lát ?

Loading...