Rất tiếc là hôm nay món thịt kho tàu.
Món mặn duy nhất chỉ mộc nhĩ xào thịt heo.
Tô Chiêu Chiêu gọi món mặn duy nhất đó: "Cho một mộc nhĩ xào thịt heo, thêm một đậu phụ kho hành, một đĩa sủi cảo nhân hẹ trứng và hai bát cơm trắng."
Một bát cơm ba lạng đủ cho Cố Hành ăn, thêm một phần sủi cảo nữa là vặn.
Không đợi nhân viên báo giá, Tô Chiêu Chiêu nhanh nhẹn tính xong tiền và phiếu cần đưa. Cô bây giờ còn như xưa, dù bảng đen rõ phiếu cần thiết như , cô vẫn đưa bao nhiêu.
Tiền và phiếu đưa qua, nhân viên đếm : "Vừa đủ."
Trong lúc chờ món, Cố Hành ngừng liếc về phía chỗ để xe, khiến Tô Chiêu Chiêu cũng theo mấy , chỉ sợ sơ sẩy một chút là chiếc xe mới mua sẽ ai đó dắt mất. An ninh thời như tưởng, trộm cắp móc túi khi còn nhiều hơn cả thời hậu thế.
Chương 133: Lấy ảnh
Cuối cùng thì nhân viên phục vụ cũng nhận Tô Chiêu Chiêu.
Từ lúc Cố Hành bước tiệm, ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc về phía , đồng thời đôi khi cũng dời mắt sang Tô Chiêu Chiêu. Cô thầm đoán phụ nữ bên cạnh là ai? Sau khi kỹ vài , gương mặt cô lộ vẻ thể tin nổi, chuyển sang biểu cảm như thể đang táo bón.
Quần áo khác , kiểu tóc cũng khác, cả đường nét khuôn mặt... đổi khá lớn, hèn chi lúc nãy cô nhận .
Nhân viên phục vụ Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành thêm cái nữa bĩu môi thu hồi ánh mắt. Cái phụ nữ hung dữ đó lấy tư cách gì mà tìm đàn ông tuấn tú thế ? Anh mắt mù ?
"Anh mù" Cố Hành gắp một miếng thịt bát Tô Chiêu Chiêu: "Cô phục vụ đó quen em ?"
Là một quân nhân, Cố Hành cảm nhận ngay việc nhân viên phục vụ cứ họ chằm chằm.
Tô Chiêu Chiêu liếc về phía quầy, vặn chạm ánh mắt của cô , cô cong môi: "Có lẽ đang đấy, ai bảo trông bảnh bao quá gì. Lúc nãy gọi món, chẳng thèm hỏi em mà hỏi thẳng luôn, rõ ràng em gần quầy nhất."
Đây là đầu tiên Tô Chiêu Chiêu khen thẳng thừng rằng trai. Tất nhiên, việc cô thích vẻ ngoài của thì trong cuộc sống hàng ngày sớm cảm nhận , chỉ là một cách trắng trợn như thế thôi.
Trong mắt Cố Hành mang theo ý rõ rệt: "Đừng suy nghĩ lung tung, bao giờ thả thính cô nào cả."
Tô Chiêu Chiêu cầm đũa chỉ chỉ : "Ai bảo thả thính , ý em là cái mặt đào hoa quá. Với , đề nghị đừng như thế khi đối mặt với những phụ nữ khác ngoài em."
Nghe , Cố Hành bật thêm nữa.
Tô Chiêu Chiêu giả vờ giận dữ lườm .
Nhìn bộ dạng tức giận đáng yêu của cô, Cố Hành thành tiếng: "Hì hì..."
Hì hì cái đầu . Hừ! Đàn ông đúng là... thấy phụ nữ ghen vì là đắc ý ngay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-163.html.]
Ăn xong, ánh mắt hằm hằm của nhân viên phục vụ, Tô Chiêu Chiêu theo Cố Hành đang dắt xe đạp khỏi tiệm. Vừa bước ngoài, Tô Chiêu Chiêu đầu , mỉm một cái với cô phục vụ đang phóng "dao găm" lưng .
Ngay đó là tiếng ho kinh thiên động địa của cô nhân viên nọ!
Cô cú đầu đột ngột của Tô Chiêu Chiêu cho giật . Cô cũng sợ bắt thóp, mắng xối xả mặt như .
Trong một tiệm cơm, nhân viên đột nhiên ho sặc sụa như khiến thực khách trong quán giật .
"Này... cô phục vụ lao phổi đấy chứ?"
"Trời ơi! Bệnh lây đấy..."
Thực khách bàn tán xôn xao.
Bác đầu bếp trong bếp thấy con gái ho liền vội chạy , vỗ lưng bôm bốp: "Sao thế con?"
Cô nhân viên ho đến chảy cả nước mắt, bố vỗ về mới dịu , sụt sịt mũi: "Khụ khụ... con sặc nước miếng, khụ khụ."
Bác đầu bếp lườm con gái một cái sắc lẹm: "Đang yên đang lành mà cũng sặc nước miếng đến nông nỗi , mau lau nước mắt nước mũi ."
Rồi bác vội vàng trấn an thực khách: "Không , ạ, con bé vô ý sặc chút thôi, cứ tự nhiên dùng bữa."
Thực khách lúc mới yên tâm.
Thật là mất mặt quá mất. Cô nhân viên cảm thấy còn mất mặt hơn cả , còn ngay mặt... Đến khi cô lau mặt cửa thì phụ nữ đáng ghét đó và biến mất .
Cố Hành chở Tô Chiêu Chiêu len lỏi những con phố. Thời đại , đất nước vẫn trở thành "vương quốc xe đạp", lượng xe phố nhiều, xe bốn bánh càng hiếm, chủ yếu vẫn là bộ bên lề đường.
Tô Chiêu Chiêu nghiêng ở ghế , một tay ôm lấy vòng eo săn chắc của Cố Hành, một tay che trán để tránh cái nắng ban trưa chói mắt. Cô nheo mắt , ngắm thành phố từ một góc độ khác.
Nắng vàng rực rỡ, gió nhẹ lướt qua. Gió thổi qua gò má mang theo cảm giác mát mẻ và sảng khoái. Những con phố lùi dần như một bức tranh cuộn chảy trong tầm mắt cô. Tâm trạng Tô Chiêu Chiêu vô cùng thư thái, khóe môi tự chủ mà cong lên.
Người đường và phố xá trở thành phong cảnh trong mắt cô, mà cô và Cố Hành cũng trở thành phong cảnh trong mắt khác. Một cặp vợ chồng trẻ chiếc xe đạp mới tinh, khung xe sáng loáng nắng, gương mặt cả hai tràn ngập nụ hạnh phúc, giống như đang kể về một cuộc sống tươi và họ đang cùng tiến về tương lai phía .
Thật khiến ghen tị !
Cặp đôi đáng ngưỡng mộ dừng chân tại tiệm ảnh. Vừa đỗ xe, còn kịp xuống, đập mắt họ ngay lập tức là tấm ảnh gia đình treo ở tủ kính trưng bày.
Tô Chiêu Chiêu đây xem tiểu thuyết phim ảnh thường thấy tình tiết nữ chính thời chụp ảnh là nhất định ảnh sẽ tiệm treo lên trưng bày. Không ngờ rằng cũng ngày cô rơi tình cảnh .
Quả nhiên, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.
Em trong lấy ảnh luôn xem thêm một lát nữa?