“Cảm ơn chủ nhiệm Lưu.”
Hai phóng viên ký tên xong, cầm quần áo văn phòng phía để .
“Chủ nhiệm Lưu, cô Dương Mai của đơn vị ở đây ? Chúng phỏng vấn cô .” Thay đồ xong, hai vị phóng viên liền nóng lòng bắt đầu công việc.
Chủ nhiệm Lưu: “Hai cứ , gọi bảo cô qua đây.”
Ông vẫy tay gọi một nam đồng nghiệp trong văn phòng dặn dò vài câu.
Người nam đồng nghiệp xong, mặc áo mưa ngoài.
Hai chiếc xe đạp dừng ở cửa hợp tác xã Tô Chiêu Chiêu và Tiểu Đường hợp lực che ô đẩy trong tiệm.
Không lâu , Dương Mai đến.
Vì trời mưa nên cô lối ngõ văn phòng mà thẳng từ cửa tiệm xuyên qua.
Dương Mai lộ rõ vẻ căng thẳng, lúc ngang qua Tô Chiêu Chiêu liền nắm chặt lấy tay cô: “Cô Tô , thế nào bây giờ?”
Trong những quen , cũng chỉ Tô Chiêu Chiêu từng phóng viên phỏng vấn, ngoài hỏi Tô Chiêu Chiêu , cô hỏi ai nữa.
Tô Chiêu Chiêu thể cảm nhận tay cô đang run rẩy, bèn mỉm trấn an: “Đừng căng thẳng, phóng viên hỏi gì thì chị cứ trả lời nấy, cứ thật là .”
Dương Mai thể căng thẳng cho , chủ nhiệm Lưu gọi phía , cô gần như kiểu chân nọ đá chân khu văn phòng.
Tiểu Đường : “Nếu là thì cũng căng thẳng.”
Cô hứng thú với việc phỏng vấn, phía xem náo nhiệt, Tô Chiêu Chiêu phỏng vấn, vì trông tiệm nên cô .
“Chị Tô, em xem một chút nhé.”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: “Em , chị trông tiệm cho.”
Tiểu Đường bao lâu đuổi .
“Chị Tô, chủ nhiệm Lưu gọi chị phòng họp.”
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, cũng hỏi lý do, đặt hàng hóa tay xuống đến phòng họp.
Trong phòng họp, phóng viên đang phỏng vấn Dương Mai, chủ nhiệm Lưu bên cạnh, thấy cô đến thì chỉ tay chiếc ghế.
Tô Chiêu Chiêu xuống.
Phóng viên đang hỏi đến lý do Dương Mai học kiến thức sơ cứu.
Vẻ mặt Dương Mai chút lúng túng, năng lắp bắp: “Lý do... lý do là chủ nhiệm của chúng học sẽ thưởng, lúc... lúc đầu là vì phần thưởng mới học, cái phích nước.”
Chủ nhiệm Lưu ôm trán, đúng là thật thà quá mức .
Ánh mắt của hai phóng viên đồng loạt hướng về phía chủ nhiệm Lưu.
Thấy , chủ nhiệm Lưu vội vàng bỏ tay xuống: “Ha ha, khuyến khích mới động lực mà! Như mới tích cực học tập hơn!”
Hai phóng viên đều gật đầu: “Chủ nhiệm Lưu vì tăng cường tính tích cực của mà xem chừng tốn ít tâm tư, điểm thể bài báo, cũng thể để các đơn vị khác tham khảo học tập.”
Chủ nhiệm Lưu thì hớn hở: “Nên mà, nên mà, về việc để tăng cường tính tích cực của xã viên, nhiều kinh nghiệm lắm, nếu hai thời gian, thể giảng kỹ cho hai .”
Hai phóng viên: “...”
Cuộc phỏng vấn Dương Mai nhanh chóng kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-161.html.]
“Đồng chí Dương Mai, đợi tạnh mưa, chúng còn phỏng vấn của chị một chút.”
Dương Mai liên tục gật đầu: “Được chứ, đợi tạnh mưa dẫn hai .”
Chủ nhiệm Lưu : “Nói với tổ trưởng của cô một tiếng, cứ bảo là , hôm nay cô về sớm, trừ lương .”
Dương Mai toe toét : “Cảm ơn chủ nhiệm.”
Đợi Dương Mai , Tô Chiêu Chiêu mới gọi cô qua đây để gì.
Vẫn là chuyện phỏng vấn.
Bởi vì buổi tập huấn do Tô Chiêu Chiêu tổ chức giúp học viên cứu sống một mạng , khắt khe thì cô cũng là một trong những trong cuộc, phóng viên sẽ bỏ lỡ bất kỳ tình tiết nào thể đưa bài báo.
Về cuộc phỏng vấn , Tô Chiêu Chiêu thoải mái hơn nhiều, trả lời trôi chảy.
Sau khi hỏi xong vài câu đơn giản, Tô Chiêu Chiêu dậy: “Chủ nhiệm Lưu, em phía đây.”
Chủ nhiệm Lưu xua tay, mưa vẫn đang rơi, thời gian còn dư dả, ông dự định sẽ hàn huyên kỹ càng với hai bạn phóng viên về kinh nghiệm của .
Trận mưa rơi mãi đến trưa vẫn ngừng.
Hai vị phóng viên cũng giống như , ăn cơm trưa tại căng tin của hợp tác xã, ăn xong thấy mưa nhỏ đôi chút, liền vội vàng về nông thôn.
“Không đợi mưa tạnh nữa, phỏng vấn xong còn về bản thảo, nếu sẽ kịp mất.”
Chủ nhiệm Lưu cho bọn họ mượn áo mưa, cho chợ gọi Dương Mai.
“Đừng đạp xe nữa, đường ở quê trơn lắm.”
Hai phóng viên cũng nghĩ như , bản ngã một cái thì , chỉ sợ hỏng xe đạp, đây là xe của đơn vị, hỏng là đền tiền đấy.
Chỉ đành đợi phỏng vấn xong đây một chuyến .
Tô Chiêu Chiêu và hai vị phóng viên cũng coi như quen mặt, lúc họ còn vẫy tay chào cô.
Tiểu Đường tựa cửa bóng xa: “Làm phóng viên cũng chẳng dễ dàng gì, trời mưa thế mà vẫn về nông thôn phỏng vấn, em cứ tưởng tầng lớp trí thức chỉ cần trong văn phòng vận dụng đầu óc và cầm bút thôi chứ.”
“Ngành nghề nào cũng nhẹ nhàng , những nghề vẻ như chỉ cần dùng não, chừng còn mệt hơn cả lao động chân tay đấy.”
Tiểu Đường tin: “Dùng não mà cũng mệt á?”
Tô Chiêu Chiêu mỉm : “Đôi khi, áp lực tinh thần do suy nghĩ và sự sáng tạo mang thể khiến cảm thấy kiệt sức hơn. Cái mệt là mệt trong lòng, mệt mỏi về thể chất thể giúp em đ.á.n.h một giấc, nhưng mệt não thì khi đến ngủ cũng ngủ .”
Chương 132: Xe đạp
Mãi đến gần lúc tan , hai phóng viên mới phỏng vấn xong trở về.
Cả hai đều chật vật, chân trần giày, giày thì buộc dây treo lủng lẳng ngực, bàn chân đầy bùn đất, ống quần xắn cao đến tận đầu gối, dù quần vẫn dính ít bùn lốm đốm.
May mà lúc mưa tạnh.
Hai vội vã về thành phố, rửa chân ở hợp tác xã, giày , chào hỏi chủ nhiệm Lưu một tiếng vội vàng đạp xe mất.
Vừa đến giờ, Tô Chiêu Chiêu và Tiểu Đường liền đóng cửa tan .
Lúc Tô Chiêu Chiêu đến cửa nhà, thấy hai đàn ông lạ mặt từ trong nhà .
Cố Hành tiễn cửa, liếc mắt một cái liền thấy cô: “Tủ giao tới .”
Em kiểm tra xem cần chỉnh sửa gì ?