Nghiêm Quang: "Em dâu cũng tin vui ?"
Cố Hành liếc một cái: "Không m.a.n.g t.h.a.i thì ăn ? Vợ lúc mới đến sức khỏe yếu thế nào ông đấy, mua ít cao A Giao về cho cô bồi bổ chắc?"
"Được chứ, thế nên mới lấy nhiều, xin đúng một cân thôi." Vì cô vợ đang mang bầu, Nghiêm Quang đến cái da mặt cũng chẳng cần nữa.
Cố Hành phát phiền với : "Không , cùng lắm là chỉ cho ông chỗ mua thôi."
Không chia thì chỗ mua cũng .
"Mua ở thế?"
Cố Hành địa chỉ cho , hất tay Nghiêm Quang , xách túi cao A Giao nghênh ngang bỏ .
Ra đến cổng doanh trại, gặp Tiểu Phương bước xuống từ xe Jeep.
"Chào Đoàn trưởng Cố." Tiểu Phương chào theo quân lễ.
Cố Hành gật đầu, thuận miệng hỏi: "Lại lên thành phố ?"
Tiểu Phương hì hì gật đầu, túi xách căng phồng rõ đựng thứ gì bên trong.
Cố Hành tiếp tục bộ về nhà. Đi một đoạn, thấy Tiểu Phương vẫn lững thững theo . Anh cũng chẳng buồn để tâm, nhưng lát ngoảnh thì thấy đang gốc cây chuyện với một cô gái trẻ.
Cố Hành lắc đầu, sải bước về nhà.
Phía , Tiểu Phương thò tay móc một gói hạt dẻ rang đưa cho cô gái đối diện: "Đồng chí Cao Nguyệt, hôm nay lái xe lên thành phố, thấy hàng bán hạt dẻ rang đường, các cô gái đều thích ăn món nên mua một gói tặng cô."
Cao Nguyệt nhận, hai tay buông thõng bên hông, gương mặt giữ nụ đúng mực: "Đồng chí Phương, vô công bất thụ lộc, thể nhận đồ của ."
Tiểu Phương một tay cầm gói hạt dẻ, một tay gãi đầu vẻ thật thà: "Cô đúng là học, học chuyện lọt tai thật đấy. Bọn nhận đồ của khác thì chỉ bảo là lấy, còn cô chuyện cứ như ngâm thơ ."
Nụ mặt Cao Nguyệt khựng : " cũng chẳng học gì , chỉ mới bằng cấp ba thôi."
"Bằng cấp ba là cao lắm ! mới chỉ học lớp xóa mù chữ, mãi đến khi nhập ngũ mới bắt đầu học chữ trong quân đội đấy."
Cao Nguyệt chẳng tiếp lời thế nào.
Tiểu Phương thì càng càng hăng, bắt đầu kể nhà ở , trong gia đình những ai. Nụ của Cao Nguyệt ngày càng gượng gạo, cô chỉ nhanh chóng rời khỏi đây để sân.
"... Cô đừng chỉ là lính lái xe, đãi ngộ của chúng lắm, mỗi tháng nhận ..."
Tiểu Phương kịp hết, Cao Nguyệt nổi nữa, cô vội ngắt lời: "Đồng chí Phương, nghĩ chắc rể rõ với ."
Cô ưng mấy đến nhà hôm , chuyện cô rõ với rể, cô tin rể chắc chắn đ.á.n.h tiếng với họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-158.html.]
Tiểu Phương vò đầu: "Đoàn trưởng Nghiêm , nhưng sợ rõ nên tự thử cố gắng chút nữa."
Nói đoạn, thẳng lưng, tự giới thiệu bản với Cao Nguyệt một nữa. Xong xuôi, cô: "Đồng chí Cao Nguyệt, nếu cô cũng thấy , xin hãy tìm hiểu để đối tượng với ."
Cao Nguyệt: "..."
"... Thực sự xin ."
Người đàn ông mặt trông khá , dáng cao ráo, cơ thể rắn rỏi, tướng mạo đường hoàng thêm vẻ chân thành. Lời bày tỏ của cũng khiến trái tim thiếu nữ của Cao Nguyệt gợn lên chút niềm vui nhỏ nhoi. Chỉ tiếc là phận của phù hợp.
Dù còn trẻ nhưng cô rõ gì. Cô thể chấp nhận học thức, vì kiến thức thước đo duy nhất giá trị con . Cô cũng thể chấp nhận gia cảnh bần hàn, đời đời đều là nông dân nghèo khó với một đống họ hàng cần tiếp tế. Ai bảo xã hội bây giờ nghèo khó là vinh quang cơ chứ.
Tuy nhiên, cô thể chấp nhận việc chỉ là một quân nhân bình thường. Cô khao khát một bạn đời thể mang cho cô cảm giác an , một bậc đại trượng phu đủ sức che chở cho cô cả đời. Giống như rể Nghiêm đối xử với chị họ , thực lực và địa vị nhất định để chỗ dựa vững chắc cho gia đình.
Vừa thể bảo vệ cô, thể bảo vệ nhà cô. Mà những điều , đối với bây giờ là quá xa vời.
Đừng chuyện thể chờ đợi, thời gian đối với cô quá quý báu, cô đợi nổi. Lỡ như cô chờ mà tài cán đó thì ? Muốn từ một binh nhì thăng lên cấp đoàn trưởng giống như hàng vạn qua cây cầu độc mộc. Chỉ những sở hữu lòng dũng cảm phi thường, nghị lực kiên cường và tài năng xuất chúng mới thể nổi bật giữa cuộc cạnh tranh khốc liệt.
Người mặt cô đây, liệu tài năng đó ? Cao Nguyệt dám cược, cũng cược.
Ánh sáng rạng rỡ trong mắt Tiểu Phương lịm dần : "Không... , cô cần thấy ."
Vốn dĩ cũng chẳng hy vọng nhiều, mấy khác cùng xem mắt hôm đó đều bỏ cuộc , chỉ còn thử xem . Mọi đều khuyên , bảo mắt của Cao Nguyệt cao lắm, đời nào ưng mấy lính quèn ...
Anh cúi đầu gói hạt dẻ rang trong tay, nhanh chóng nắm lấy tay cô nhét mạnh : "Cô cầm lấy mà ăn ."
Nhét xong, chạy biến.
Cao Nguyệt theo bóng lưng một lúc, mới cầm gói hạt dẻ trong sân.
"Chẳng chỉ đổ rác thôi ? Sao mà lâu thế?"
Vu Huệ Tâm mới nôn xong một trận, đang cầm cốc nước bên bồn rửa súc miệng.
"Em gặp đồng chí Phương hôm đến nhà ở ngoài , chuyện một lát ạ."
"Tiểu Phương ? Cái lái xe hả?"
Cao Nguyệt gật đầu: "Vâng là , còn nhét cho em gói hạt dẻ rang đường . Chị ăn xem bớt buồn nôn ."
Vu Huệ Tâm lấy hai hạt khỏi túi, bóc một hạt bỏ miệng nhai: "Vẫn còn ấm đây , chắc là về đến nơi là tìm em ngay."
Nói chị bóc thêm hạt nữa. Thấy chị ăn ngon lành, Cao Nguyệt nhà khênh cái bàn nhỏ với chiếc ghế đặt hiên, để Vu Huệ Tâm thong thả ăn.
"Tiểu Nguyệt nhà xinh quá mà, hèn gì rể em từ chối rõ ràng mà vẫn cứ đến lấy lòng em."