Ông đành hậm hực đồng ý. Cũng , thêm một vị trí mới, nhất định để bên quân đội nẫng tay nữa!
"Em tăng lương , mỗi tháng nhận ba mươi đồng."
"Giám đốc Lưu tuyển là sẽ điều em lên văn phòng đấy."
Cố Hành về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu kìm mà chia sẻ tin vui với !
Cố Hành nhướng mày: "Có giám đốc các em đem mấy thứ em nộp lên ?"
Tô Chiêu Chiêu híp mắt gật đầu.
Cố Hành bảo: "Thế thì lạ, để em ở cửa hàng đúng là phí phạm nhân tài."
Tô Chiêu Chiêu quàng tay ôm cổ : "Anh khéo thật đấy, khen em sướng quá mất!"
Cố Hành một tay ôm eo cô, một tay nhéo má cô: "Da mặt cũng dày lắm nhỉ?"
Tô Chiêu Chiêu lườm : "Anh ai đấy?"
Cố Hành nhéo xong quẹt nhẹ lên mặt cô: "Trắng , cũng mịn hơn nữa, xem sữa dê hiệu quả thật."
Mặt Tô Chiêu Chiêu nóng bừng lên: "Thế mà còn chê em lãng phí."
Chuyện dùng sữa dê đắp mặt cuối cùng cũng giấu nổi Cố Hành, mới về vài ngày phát hiện .
Đối mặt với sự chất vấn của vợ, Cố Hành cảm thấy còn oan hơn cả Đậu Nga: "Anh câu nào ."
Thế nhưng phụ nữ chẳng thèm , phản bác : "Không nghĩa là trong lòng chê!"
Đừng bao giờ cố tranh luận với phụ nữ, vì cuối cùng thua chắc chắn sẽ là đàn ông. Dù thời gian chung sống lâu nhưng Cố Hành lờ mờ ngộ chân lý .
...
"... Cái cô Dương Mai bán rau ngoài chợ , thật là cô tắt thở mà vẫn cứu sống ?"
Mới hai ngày, chuyện Dương Mai cứu sống đồn khắp khu gia đình, chỉ ở đây mà mấy thôn lân cận, ngay cả thị trấn bên cạnh cũng . Vương Xuân Hoa ăn cơm tối xong liền sang chơi, nhắc chuyện .
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Vâng, bác chắc là nhồi m.á.u cơ tim đột ngột, dẫn đến tim ngừng đập, ngưng thở. May mà chị cấp cứu kịp thời nên mới giữ mạng."
"Chị chợ mua thức ăn, thấy đều bàn tán, bảo cô cãi với chồng nên mới nông nỗi ."
Vương Xuân Hoa kể chuyện ở quê : "Nhắc mới nhớ, ở quê chị cũng thấy đột ngột , cũng cãi mà tức c.h.ế.t đấy. Một bà họ của chị cũng mất như thế, hôm đó cãi với con dâu mấy câu về phòng , cả nhà cứ tưởng bà đang giận nên chẳng ai thèm ngó ngàng. Đến lúc gọi cơm thấy thưa, xem mới lạnh ngắt từ bao giờ, cũng chẳng rõ lúc nào nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-156.html.]
"Nghe chị kể thì lẽ đều là do nhồi m.á.u cơ tim đấy ạ."
Vương Xuân Hoa tự trách : "Hồi ở quê kiến thức nông cạn, chẳng cái gì, đây mới mở mang đầu óc chút ít, nhưng cũng chẳng nhồi m.á.u cơ tim là gì. Hôm nay em mới thì cách gọi như . Thế nên con vẫn cứ là sách nhiều , em xem em kìa, nhiều sách nên rộng hơn bọn chị bao nhiêu, dùng như nửa bác sĩ đấy."
Tô Chiêu Chiêu xua tay: "Bác sĩ thì em so , em chỉ là chút kiến thức thường thức, là bản lĩnh nghề nghiệp, khác chứ."
Vương Xuân Hoa như sực nhớ điều gì, đột nhiên phấn chấn hẳn lên, hạ thấp giọng bảo: "Chị còn một chuyện nữa cơ! Mẹ của Dương Mai , giờ vẫn đang viện, quen ngoài chợ thăm, em bác với thế nào ?"
Tô Chiêu Chiêu chớp mắt: "Bác gì ạ?"
Vương Xuân Hoa xích ghế gần cô hơn: "Bảo là khi 'c.h.ế.t', bác tận mắt thấy Ngưu Đầu Mã Diện đấy. Hai ông dùng móc câu một cái là lôi hồn bác khỏi xác, còn xích sợi dây xích sắt, mà dây xích đó chỉ xích bác , cả một dây dài dằng dặc luôn!"
"Bác xếp cuối hàng, còn bảo dắt qua mấy con phố, đang thì tự dưng xích lỏng . Bác thừa lúc ai để ý liền chạy tót cái cối xay cửa một nhà để trốn, thấy tiếng con gái gọi thế là tỉnh ."
Giữa đêm hôm chuyện Tô Chiêu Chiêu nổi hết cả da gà!
Vương Xuân Hoa vẫn tiếp tục: "Nói như thật , dừng ở con ngõ nào, qua mấy phố, phố những nhà thế nào đều hết! Em bảo xem bác thật ? Người c.h.ế.t thật sự Ngưu Đầu Mã Diện đến bắt hồn ?"
Tô Chiêu Chiêu xoa xoa cánh tay: "Có lẽ là ảo giác lúc sốc thôi ạ, hoặc cũng thể là giấc mơ trong lúc hôn mê nhầm lẫn."
"Người cứ khăng khăng mơ đấy chứ, mấy con phố bác kể bác bao giờ đến mà rõ thế? Ngay cả nhà ai cái cối xay cửa cũng ."
"Cũng thể là đây ai kể nó trong tiềm thức, giờ tự động vận thôi. Ngưu Đầu Mã Diện gì đó đều là mê tín phong kiến cả, tin chị. Chị thì thế thôi chứ đừng ngoài bàn tán chuyện ."
Quy định cấm tuyên truyền mê tín phong kiến, gặp kẻ thích bới lông tìm vết thì phiền phức lắm.
Vương Xuân Hoa gật đầu: "Chị cũng chỉ với em thôi, lão nhà chị chị còn chẳng dám kể, sợ lão mắng chị u mê."
"Dù giờ cũng đang truyền tai thế, còn bảo dây xích xích Dương Mai lỏng là vì Dương Mai đang cứu , chứ nếu thật sự kéo xuống âm tào địa phủ thì chắc chắn là kịp nữa."
Đợi Vương Xuân Hoa về , Tô Chiêu Chiêu vội vàng vệ sinh cá nhân. Trước đây vệ sinh ở sân thấy chẳng , xong chuyện của Vương Xuân Hoa, mắt cứ vô thức liếc về phía bóng tối, xong là rụt ngay, chỉ sợ từ chỗ đen ngòm chui cái gì đó.
Vội vàng cho xong, cô chạy lon ton phòng ngủ.
Cố Hành: "...?"
Lên giường , Tô Chiêu Chiêu rúc lòng : "Em bảo cái ?"
"Nói ."
Cố Hành một tay ôm cô, một tay gối đầu, cũng vội tắt đèn.
"Dưới hiên nhà lắp một bóng đèn , sân nhà tối quá, nhỡ ai nấp cũng chẳng phát hiện . Với cả mỗi định gì ngoài sân cứ mượn ánh sáng từ phòng khách, bất tiện lắm."