Ông thầm cảm thán trong lòng: Nữ đồng chí thực sự quá tài! Làm một nhân viên bán hàng đúng là phí phạm nhân tài.
"Cái chúng khoan hãy dán lên, để lên phân xã một chuyến, mang cho lãnh đạo xem ."
Tô Chiêu Chiêu: "... Dạ?"
Lại đưa cho lãnh đạo xem ? Lần đưa cũng chẳng thấy phản hồi gì mà.
Tô Chiêu Chiêu trở quầy phía , Tiểu Đường thấy cô tay về liền hỏi: "Chị Tô, Giám đốc Lưu ? Đã dán lên chị?"
Lúc nãy cô nàng liếc qua một cái, thấy thú vị quá chừng, mấy hình nhỏ vẽ thật đấy, nếu dán lên cô nàng nhất định xem nữa cho .
Tô Chiêu Chiêu phịch xuống ghế: "Giám đốc Lưu bảo đưa cho lãnh đạo phân xã xem nên dán."
"Ơ." Tiểu Đường hụt hẫng một chút, nhưng : "Mà đây là chuyện đấy chứ! Như lãnh đạo phân xã đều đến chị , ngày nào đó chị thăng chức chừng."
"Làm gì mà dễ ăn thế."
Tờ báo đăng bài phỏng vấn tuần lò, vì là báo tuần nên mỗi tuần chỉ một . Tô Chiêu Chiêu lấy một tờ từ văn phòng xem, báo đăng một tấm ảnh Cố Tưởng đang diễn thuyết bục ở trường, còn đều là chữ.
Tô Chiêu Chiêu lên báo nữa nên hôm đó đặc biệt dặn dò nhất đừng đăng ảnh cô. Nếu ảnh cô mà đăng rõ mồn một lên đấy, cô thể tưởng tượng cảnh cầm tờ báo kéo đến hợp tác xã để xem " thật việc thật".
Nội dung bài một phần là những lời lúc phỏng vấn, nhưng đa là do phóng viên tự biên soạn. Ý kiến đóng góp của Tô Chiêu Chiêu về việc các đơn vị cần tăng cường đào tạo kiến thức sơ cứu cũng trong đó.
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng thì chẳng ai . Bởi lẽ những việc như thế , nếu thiếu sự dẫn dắt và thúc đẩy từ chính quyền, các đơn vị cấp đa phần sẽ giữ nguyên tắc "bớt một việc là bớt rắc rối". Những việc quyết đoán, là như Giám đốc Lưu e là nhiều.
Lãnh đạo phân xã chấp nhận đề nghị và là nơi đầu tiên hưởng ứng, thể cũng là vì nhân viên của đơn vị lên báo.
Buổi sáng Giám đốc Lưu chuyện xong với Tô Chiêu Chiêu liền đạp xe lên thành phố, buổi chiều về tới nơi với hai bàn tay trắng, ông ngại ngần báo với cô là tờ báo tường xã trưởng giữ .
"Ý của lãnh đạo là mang đến nhà máy in để in ấn, đó sẽ phát bản in cho tất cả các hợp tác xã trong khu vực ."
"Xã trưởng cũng xem báo hôm nay , còn khen cô nữa đấy, cô văn hóa, trình độ, bảo bồi dưỡng cô cho , lãng phí nhân tài như cô!"
"Phương án sơ cứu cô , xã trưởng gửi xuống các hợp tác xã cấp , yêu cầu các nơi tổ chức đào tạo, còn dặn chỗ nào hiểu thì cứ đến chỗ chúng mà học hỏi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-155.html.]
"Chuyện nhà Dương Mai cũng kể với xã trưởng , ông khen chúng đào tạo kịp thời lắm! Còn bảo chuyện đáng lẽ lên báo mới đúng, như mới nâng cao tinh thần tích cực của !"
Ý là lên báo ?
Giám đốc Lưu mặt mày rạng rỡ: "Tiểu Tô , cô mát mặt quá! Thế , thời gian tới cô cứ ở quầy phía , đợi tuyển nhân viên bán hàng mới, cô sẽ chuyển lên văn phòng, vẫn thuộc biên chế phòng Thu mua và Tiêu thụ."
Chuyển lên văn phòng ! Tô Chiêu Chiêu đương nhiên là sẵn lòng, văn phòng thì ngày nghỉ cố định, trực luân phiên như ở cửa hàng.
"Vậy lên văn phòng em gì ạ?"
Giám đốc Lưu hớn hở: "Yên tâm , việc cho cô mà. Cô lách vẽ, mấy hình nhỏ báo tường đến xã trưởng còn khen nữa là! Sau cô cứ công việc liên quan đến giấy tờ, lương nâng lên một bậc, phát theo mức lương nhân viên bậc chín."
Nhân viên bậc chín mỗi tháng lương ba mươi đồng.
Tô Chiêu Chiêu tính mới hơn một tháng, những biên chế chính thức sớm mà lương còn tăng bậc, từ nhân viên bán hàng chuyển sang nhân viên văn phòng.
Phó giám đốc Hồ là đầu tiên đồng ý: "Cô mới bao lâu chứ? Chuyện biên chế sớm , nhưng đùng một cái chuyển lên văn phòng là thế nào? Lại còn hưởng lương nhân viên bậc chín, cô đến một cái bằng cấp chính quy còn chẳng , các đồng chí khác trong đơn vị nghĩ ?"
Giám đốc Lưu thong thả nhấp một ngụm : "Các đồng chí khác chắc chắn là tán thành thôi, dù kiến thức Tiểu Tô dạy họ cũng là để cứu mạng mà."
"Lão Hồ , đây cũng là ý của xã trưởng Nhậm đấy. Xã trưởng dặn dặn bồi dưỡng Tiểu Tô cho , cũng là theo yêu cầu của cấp thôi. Bằng cấp mà, cứ tờ giấy nghiệp, thế hệ chúng đa phần học cũng chỉ trình độ trường làng, gì bằng cấp ! Chẳng ông cũng đấy ? Trường hợp của Tiểu Tô trắng thì cũng tương tự như thôi."
Phó giám đốc Hồ là ý của xã trưởng Nhậm thì nuốt nửa lời định trong: "... Ở quầy phía vẫn bồi dưỡng mà, việc gì thì cứ giao cho cô như bây giờ là , cần gì đưa lên văn phòng?"
Giám đốc Lưu lộ rõ vẻ tán thành: "Người dù cũng là nhà quân nhân, chồng còn là đoàn trưởng, chúng thể vì giỏi giang mà bóc lột chứ? Công việc ở quầy vốn dĩ chẳng nhẹ nhàng gì, còn kiêm nhiệm việc văn phòng của chúng , chuyện để quân đội họ sẽ nghĩ gì về hợp tác xã ?"
"Quân dân một nhà, câu đó suông . Người đối với , cũng đối chứ! Ông thế giống cách đối đãi với nhà ?"
"Tiểu Tô tính toán, vẽ báo tường, đến xã trưởng Nhậm còn khen , còn đòi in ấn phát hành kìa!"
"Hiệu suất của cô cao, hề lười biếng, chỉ mất hai ngày là vẽ xong, mà tuyệt nhiên vì chuyện đó mà đưa yêu cầu nọ, cô chẳng vì hợp tác xã ? chúng thể chỉ bóc lột , lâu dần sẽ nản lòng mất."
"Một đồng chí như , hơn hẳn mấy kẻ chỉ lĩnh lương mà việc!"
"Theo thì cứ để mà xem hiệu suất việc của Tiểu Tô, để họ học tập cho hẳn hoi..."
Giám đốc Lưu b.ắ.n liên thanh một tràng, Phó giám đốc Hồ nhất thời đỡ nổi.