Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1391 + 1392
Cập nhật lúc: 2024-11-25 06:13:30
Lượt xem: 37
Freya bước vào, mỉm cười nói:
"Sao, không nhận ra tôi nữa à?"
Giang Sơ Ninh mở to mắt, thốt lên:
"Là cô!"
Chính là người phụ nữ đã đến phòng làm việc của Nguyễn Tinh Vãn trước đó!
Freya nói:
"Thật là vinh hạnh khi cô Giang còn nhớ đến tôi."
Giang Sơ Ninh không tự chủ mà lùi lại:
"Cô... cô rốt cuộc là ai, các người..."
"Cô bé, không cần phải lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô đâu, chỉ muốn nhắc cô một điều thôi. Nếu muốn an toàn trở về nhà, thì ngoan ngoãn nghe lời đi. Nơi này không giống như Giang gia , họ sẽ không nâng niu cô đâu. Nếu cô bị thương chỗ nào, chỉ có thể tự chịu thôi."
Giang Sơ Ninh hít sâu một hơi, rồi thăm dò hỏi:
"Cô có phải... là người của Giang gia không?"
"Tôi không phải."
"Chú hai tôi nói, bây giờ ngay cả người Giang gia cũng muốn dùng tôi để uy h.i.ế.p ba tôi, cô..."
Freya cười:
" Chú hai của cô nói cũng không sai, nhưng mà..."
Nghe cô ta nói dở dang, Giang Sơ Ninh vội hỏi:
"Nhưng mà gì?"
"Không có gì, cô vẫn nên không biết gì thì tốt hơn. Quả nhiên cô gái xinh đẹp mà ngốc lên thì cũng đáng yêu hơn vài phần đó."
"Cô..."
Chưa kịp để Giang Sơ Ninh nói gì, Freya đã xoay người rời khỏi phòng.
Trong phòng ngủ, một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Chỉ còn lại một mình Giang Sơ Ninh.
...
Khi Bùi Sam Sam tỉnh dậy, Nguyễn Tinh Vãn đã mang theo vali trở về, trong mấy chiếc vali đều là quà.
Khó mà không khiến người ta vui vẻ được.
Bùi Sam Sam vừa mở quà vừa hỏi:
"À đúng rồi Tinh Tinh, nửa tháng nay cậu không đi đảo Semporna, vậy đi đâu chơi vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, ngừng lại một chút rồi mới trả lời: "London."
Bùi Sam Sam ngẩng đầu, lặp lại: "London?"
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:
"Ba mình... bị bệnh, bọn mình qua đó ở lại một thời gian."
"Ba cậu? William?!"
"Đúng vậy."
Bùi Sam Sam không khỏi xúc động hơn vài phần:
"Hai người gặp lại rồi sao? Mau kể mình nghe, có chuyện gì vậy."
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên cạnh cô ấy, từ từ mở lời:
"Nhìn thấy ông ấy nằm trên giường bệnh, mình cứ nghĩ, liệu có phải những gì mình kiên trì từ trước đến nay là sai không, nếu như ông ấy thật sự không bao giờ tỉnh lại nữa, chắc chắn mình sẽ hối hận vì chưa kịp gọi ông ấy một tiếng ba."
"Vậy bây giờ ông ấy... ổn rồi chứ?"
"Ổn rồi, không còn vấn đề gì lớn , qua một thời gian nữa có thể xuất viện."
Nghe vậy, Bùi Sam Sam lẩm bẩm: "Bảo sao."
Bảo sao gần đây Daniel bận rộn như vậy, hóa ra là vì William bệnh nhập viện.
Nguyễn Tinh Vãn biết cô đang nghĩ gì, định nói gì đó nhưng vài lần mở miệng lại không nói ra được.
Với tình trạng của Bùi Sam Sam bây giờ, nếu nói với cô ấy rằng Daniel đã mất tích, chỉ càng khiến cô ấy buồn hơn thôi.
Đợi cô ấy xuất viện rồi nói sau vậy.
Cả hai đều có tâm sự riêng, hoàn toàn không chú ý thấy cánh cửa phòng bệnh đã bị ai đó mở ra, dừng lại vài giây, rồi lại khẽ khàng đóng lại.
Nguyễn Tinh Vãn thấy cũng không còn sớm, đứng dậy nói:
"Cậu muốn ăn gì, mình về nấu cho cậu."
Bùi Sam Sam nói ra vài món, nhưng Nguyễn Tinh Vãn từ chối:
"Bác sĩ đã dặn rồi, cậu hiện giờ không được ăn đồ cay."
Bùi Sam Sam nằm vật ra giường, buồn chán nói:
"Niềm vui của cuộc sống là ăn uống mà."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, cầm đồ lên rồi hỏi:
"Cậu cần gì nữa không, để mình mang đến cho."
"Đem tới giúp mình vài quyển sách đi, mình chán quá, cũng nhân dịp này tu dưỡng tinh thần chút."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chương 1392
Nguyễn Tinh Vãn nhớ ra điện thoại của Bùi Sam Sam vẫn còn trên xe Giang Vân Trục, liền gật đầu:
“Được, mình biết rồi.”
Bùi Sam Sam vẫy tay với cô:
“Tinh Tinh, đi đường cẩn thận nhé.”
“Mình đi trước đây, cậu đừng di chuyển lung tung, ở cửa có cô hộ lý, cần gì thì gọi cô ấy nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1391-1392.html.]
Bùi Sam Sam gửi cô một nụ hôn gió:
“Yên tâm đi, mình có thể nằm đây cả ngày.”
Ra khỏi phòng bệnh, Nguyễn Tinh Vãn lấy điện thoại, tìm số của Giang Vân Trục rồi gọi.
Điện thoại reo rất lâu mới được nghe máy.
Nguyễn Tinh Vãn mở lời ngay:
“Ngài Giang, điện thoại của bạn tôi vẫn còn trên xe của ngài, tôi có thể qua lấy được không?”
Giang Vân Trục ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Xe đã đem đi sửa rồi, tôi sẽ bảo người tìm thử, nếu tìm thấy sẽ gửi lại cho cô ấy. Bạn của cô, cô ấy bây giờ ổn không?”
“Cảm ơn ngài Giang đã quan tâm, tình hình rất không ổn.”
Giang Vân Trục thở dài:
“Xin lỗi, chuyện này tôi nên chịu trách nhiệm.”
Nguyễn Tinh Vãn bình thản nói:
“Sao có thể, nói đúng ra tôi còn phải cảm ơn ngài Giang đã đưa bạn tôi vào viện, nếu không có ngài, tình trạng của cô ấy có thể sẽ nguy hiểm hơn.”
“Cô Nguyễn không cần khách sáo, đó là việc tôi nên làm.”
Nguyễn Tinh Vãn cũng không muốn dài dòng với ông ta, nói thẳng:
“Ngài Giang cứ gửi điện thoại ở dưới lầu là được, tôi còn có việc, không làm phiền ngài nữa.”
Nói xong, cô cúp máy ngay.
Cất điện thoại vào túi, vừa lên xe, cô liền thấy Chu Từ Thâm đang ngồi bên trong chờ cô.
Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Tinh Vãn, giọng trầm trầm mở lời:
“Gọi cho ai mà giận dữ vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Giang Vân Trục, điện thoại của Sam Sam vẫn còn ở chỗ ông ta.”
“Anh sẽ bảo Trần Bắc đi lấy.”
“Không cần, em bảo ông ta gửi qua đây rồi, lát nữa anh cho người xuống lấy là được.”
Chu Từ Thâm gật đầu: “Được.”
…
Vừa bước vào bệnh viện, Hứa Loan đã bị hai fan nhận ra.
Để tránh phiền phức, cô không đi thang máy mà rẽ sang lối thoát hiểm leo cầu thang.
Phòng bệnh của Bùi Sam Sam nằm ở tầng tám, đến tầng sáu, cô đã thấy hơi thở dồn dập.
Nghỉ vài giây, cô lại tiếp tục.
Vừa bước lên bậc thang tầng tám, Hứa Loan theo bản năng ngước mắt, đúng lúc chạm phải một ánh mắt trầm lặng.
Hứa Loan: “…”
Lại là một cuộc gặp không mong đợi.
Cô nhìn vào đầu lọc t.h.u.ố.c lá vừa bị dập, lập tức thu hồi ánh mắt, vừa đi lên vừa thản nhiên nói:
“Sam Sam sao rồi?”
Nguyễn Thầm rút tay, bỏ vào túi quần:
“Đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh.”
Hứa Loan cuối cùng cũng lên đến tầng tám, cô khẽ thở ra rồi nói:
“Em không vào à?”
“Em chờ một lát.”
Hứa Loan dùng tay quạt nhẹ, dựa vào tường nghỉ ngơi:
“Vậy chị cũng chờ một lát.”
Nguyễn Thầm nhìn cô:
“Nóng lắm sao?”
Hứa Loan gật đầu:
“Một chút.”
Nguyễn Thầm lại nhìn cô, thấy những sợi tóc mai trên trán cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Tay cậu khẽ động, giây sau, cậu nhẹ nhàng tháo khẩu trang trên mặt cô xuống.
Hứa Loan rõ ràng không ngờ cậu sẽ có hành động này, đôi mắt mở to, cứ thế nhìn cậu sững sờ.
Ánh mắt chạm nhau vài giây, Nguyễn Thầm quay sang chỗ khác, đưa chiếc khẩu trang vừa tháo cho cô:
“Vận động mà đeo khẩu trang dễ bị thiếu oxy.”
Hứa Loan lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đưa tay nhận lấy:
“Ồ ồ, cảm ơn.”
Nguyễn Thầm hỏi:
“Còn nóng không?”
“Cũng… vẫn còn chút.”
“Em đi mua nước cho chị.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
“Ê, không cần…”
Hứa Loan chưa kịp nói hết câu, bóng dáng của Nguyễn Thầm đã biến mất ở cuối hành lang.
Cô đứng đó, cầm chiếc khẩu trang, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống đầu lọc thuốc bên cạnh.
Mãi lâu sau, cô mới thở dài một hơi.