Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1387 + 1388
Cập nhật lúc: 2024-11-25 06:12:19
Lượt xem: 35
"Rồi sao nữa?"
"Rồi Ninh Ninh phát hiện mình chảy máu, bảo Chú hai em ấy đưa mình đi bệnh viện."
Bùi Sam Sam nói xong, nhíu mày suy nghĩ kỹ một lúc:
"Lúc đó tình hình gấp gáp, ông ta không chú ý đến chuyện này. Đúng lúc ấy, bọn họ đuổi kịp, xe bị chặn lại, mình bảo Ninh Ninh nhanh chóng chạy đi..."
"Bọn họ nói là đến đón Ninh Ninh về Giang Châu, Ninh Ninh bảo chỉ cần họ thả Chú hai em ấy và mình, thì sẽ đi cùng họ. Không lâu sau, có người đến bắt Ninh Ninh, rồi đẩy mình xuống đất. Sau đó, mình mất ý thức, không nhớ rõ lắm."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhíu mày:
"Khi Giang Sơ Ninh bị đưa đi, Giang Vân Trục đang làm gì?"
Bùi Sam Sam nghĩ một lúc, rồi không nhớ ra, cô xoa thái dương, nói:
"Lúc đó tình hình quá hỗn loạn, mình chỉ tập trung vào Ninh Ninh, không để ý đến chú hai em ấy. Nhưng lúc mình bất tỉnh, có nghe thấy em ấy liên tục gọi, bảo chú hai đưa mình đến bệnh viện, có phải ông ta đã đưa mình đến không?"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Trần Bắc nói, khi họ đến, họ thấy Giang Vân Trục đang bế cậu, chuẩn bị đưa cậu đến bệnh viện."
Bùi Sam Sam nói:
"Vậy thì chắc không sao rồi, mình trước đây còn thấy chú hai em ấy có gì đó kỳ kỳ, không yên tâm cho Ninh Ninh đi với ông ta, nhưng bây giờ nhìn lại, ông ta cũng khá bình thường."
Nguyễn Tinh Vãn đưa nước cho cô:
"Nghỉ ngơi một chút đi."
Bùi Sam Sam uống nước rồi hỏi:
"Quà của mình đâu?"
"Ở trên xe, một lát nữa mình sẽ lấy lên cho cậu."
Bùi Sam Sam ôm cánh tay cô, làm nũng:
"Vẫn là cậu tốt nhất, mấy hôm nay cậu phải ở đây với mình, mình sẽ yêu cầu Chu tổng cho mình mượn cậu."
Nguyễn Tinh Vãn cười cười:
"Được, cậu muốn mình ở đâu thì mình ở đó."
Bùi Sam Sam nói:
"Vậy cậu đi lấy quà cho mình đi, mình ngủ một lát, hy vọng khi tỉnh dậy sẽ thấy bất ngờ."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng gật đầu:
"Mình sẽ lên sớm thôi."
"Cậu đi đi, mình ăn xong hơi buồn ngủ rồi, mình ngủ đây."
Khi cửa phòng bệnh đóng lại, nụ cười trên mặt Bùi Sam Sam mới dần dần biến mất, cô nằm trên gối, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại rơi vào trạng thái thất thần.
Bùi Sam Sam biết rằng, Nguyễn Tinh Vãn đang tự trách vì việc cô sảy thai.
Nếu cô cứ từ chối sự có mặt của Nguyễn Tinh Vãn , chỉ làm cho cô ấy thêm buồn.
Vào lúc này, nếu có thể làm gì đó để giúp đỡ cô, thì có lẽ sẽ làm cho cảm giác tội lỗi trong lòng cô ấy bớt đi. Cảm giác xoa dịu đi phần nào sự áy náy.
Bùi Sam Sam nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Vì sự việc đã qua, không thể cứu vãn được nữa, vậy thì... cứ để nó qua đi.
Ngủ dậy, sẽ là một khởi đầu mới.
Khi đến cổng bệnh viện, Nguyễn Tinh Vãn lại không nhớ hành lý để ở đâu.
Kể từ khi biết chuyện của Bùi Sam Sam, trên đường trở về cô cứ như mơ màng, nếu không có Chu Từ Thâm đi cùng, có lẽ cô còn không tìm được cổng bệnh viện luôn.
Ánh nắng buổi chiều gay gắt, mặt trời chiếu sáng khiến người ta không thể mở mắt, cũng khiến cho đầu óc hơi choáng.
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy có chút choáng váng, lùi lại một bước.
Chu Từ Thâm đỡ vai cô, nhẹ giọng hỏi:
"Em đang tìm gì vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1387-1388.html.]
"Hành lý của chúng ta... Quà em mang về cho Sam Sam nằm trong đó."
"Đi ăn trước đi, anh sẽ bảo Trần Bắc đi lấy."
"Không được, Sam Sam đang ở trong phòng bệnh một mình, em........."
Chu Từ Thâm nói:
"Em từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, nếu em ngất đi, để anh đi chăm sóc cô ấy sao?"
Nguyễn Tinh Vãn : "......"
Thôi, ăn đã rồi tính.
Ngồi trong nhà ăn, Chu Từ Thâm múc canh cho Nguyễn Tinh Vãn :
"Ăn xong rồi ngủ một giấc, sau đó qua phòng bệnh, bên đó có người canh chừng rồi."
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc, nhỏ giọng nói:
"Em cảm thấy Giang Vân Trục có vấn đề."
Chương 1388
Chu Từ Thâm đặt bát canh trước mặt cô, chậm rãi mở miệng:
"Em nói xem."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Hôm qua ông ta đã đến studio một lần vào buổi trưa, nói với Giang Sơ Ninh là sẽ đưa em ấy rời khỏi Nam Thành, còn bảo em ấy đừng nói cho bất kì ai biết, biện minh rằng không muốn làm khiến mọi người xung quanh bị liên lụy bởi em ấy, vì ông ta là người thân cận nhất và đáng tin cậy nhất của Giang Sơ Ninh, lại thêm việc em ấy không muốn gây phiền phức cho mọi người. Nên khi Giang Vân Trục nói như vậy, Giang Sơ Ninh đương nhiên cảm thấy lý do của ông ta có vẻ hợp lý."
"Giang Vân Trục và Giang Sơ Ninh đã hẹn là sẽ đón em ấy lúc 8 giờ tối, đưa em ấy đến một nơi an toàn. Ông ta là chú ruột của Giang Sơ Ninh, hành động này thoạt nhìn cũng khá bình thường, ngay cả khi đó em có mặt ở studio, ông ta là chú ruột của Giang Sơ Ninh, em cũng không có lý do gì để ngăn cản ông ta đưa Giang Sơ Ninh đi."
"Nhưng điều kỳ lạ ở đây là, tại sao Giang Vân Trục lại phải cố tình đến nói với Giang Sơ Ninh vào buổi trưa, mặc dù biết Nam Thành đang nguy hiểm nhưng không đưa em ấy đi ngay lập tức, mà lại đợi đến tối mới đến đón em ấy? Hơn nữa, không nói đến chuyện bị Bùi Sam Sam giữ lại, khiến Giang Sơ Ninh thay đổi quyết định."
"Và khi Giang Vân Trục đến, chỉ vừa lúc 8 giờ tối, thì bọn người kia cũng đến. Điều này có nghĩa là, ngay cả khi không có Bùi Sam Sam giữ Giang Sơ Ninh lại, thì Giang Vân Trục cũng không thể tránh khỏi việc gặp bọn họ khi đang dẫn Giang Sơ Ninh đi. Mà theo như lời của Trần Bắc , nếu không phải bọn người đó đột ngột xuất hiện, Giang Vân Trục cũng không thể nào lợi dụng tình huống hỗn loạn để đưa Giang Sơ Ninh đi dưới mắt của bọn họ."
"Dự đoán của em là, Giang Vân Trục biết em đã phái người bảo vệ Giang Sơ Ninh, trong tình huống này,ông ta không thể thực hiện kế hoạch của mình. Vì vậy, ông ta trước tiên đến studio, đe dọa và dụ dỗ Giang Sơ Ninh đi cùng ông ta, sau khi em ấy đồng ý, ông ta mới sắp xếp màn kịch tối nay."
"Nhưng màn kịch này có một điều kiện chủ chốt, đó là Giang Sơ Ninh phải chắc chắn đi cùng ông ta. Nếu Giang Sơ Ninh không hợp tác, thì kế hoạch sẽ gặp khó khăn. Bùi Sam Sam nói, khi bọn người kia đuổi kịp, vì tình hình quá hỗn loạn, sự chú ý của cậu ấy hoàn toàn dồn vào Giang Sơ Ninh, không để ý đến Giang Vân Trục đang làm gì."
"Trong tình huống đó, Giang Sơ Ninh bị ép đi, nhưng Giang Vân Trục, là chú ruột của em ấy, lại không có bất kỳ dấu hiệu gì can thiệp gì cả, thì chỉ có một khả năng. Đó là, từ đầu đến cuối, ông ta không nói một lời nào và cũng không ngăn cản việc này."
Nguyễn Tinh Vãn nói hết một hơi rồi đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô nhớ rằng, Bùi Sam Sam đã nói, khi Giang Sơ Ninh bị đưa đi, em ấy còn gọi chú hai đưa Bùi Sam Sam đi bệnh viện.
Nếu như vậy, có thể đến giờ Giang Sơ Ninh vẫn chưa biết, người đã lên kế hoạch tất cả chuyện này chính là chú hai mà cô ấy tin tưởng nhất.
Chu Từ Thâm khóe miệng nhếch lên:
"Em trong thời gian ngắn thế này, làm sao lại nghĩ ra được nhiều điều như vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Từ khi Trần Bắc kể cho em nghe tình hình tối qua, em đã cảm thấy có vấn đề rồi, cộng thêm những điều Sam Sam vừa nói trong phòng bệnh, em càng cảm thấy toàn bộ chuyện này không đúng."
Nói rồi, cô dừng lại, nhíu mày nói:
"Nhưng có một chỗ em vẫn chưa hiểu rõ."
"Chỗ nào?"
"Nếu như Giang Vân Trục đã thành công đưa Giang Sơ Ninh đi, thì tại sao ông ta... lại phải đưa Bùi Sam Sam đến bệnh viện? Hơn nữa còn đợi ở đó. Cử chỉ này lại khiến em cảm thấy những suy đoán trước đó có chút không hợp lý."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chu Từ Thâm lạnh nhạt nói:
"Suy nghĩ của em hoàn toàn đúng, lý do ông ta đưa Bùi Sam Sam đến bệnh viện là vì ông ta vẫn chưa kịp rời đi."
Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:
"Chưa kịp rời đi?"