Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1205 + 1206

Cập nhật lúc: 2024-11-13 07:05:13
Lượt xem: 99

Sau khi Chu Từ Thâm ra khỏi phòng bệnh, Lâm Nam lập tức tiến đến:

"Chu tổng."

Chu Từ Thâm với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm giọng ra lệnh:

"Kiểm tra thật kỹ tất cả những người đã từng ra vào Chu gia trước đó."

Lâm Nam gật đầu, nhanh chóng đi xử lý.

Kể từ sau khi Chung Nhàn qua đời, những người này luôn bị theo dõi, nên việc điều tra không gặp khó khăn.

Thẩm Tử Tây thấy vậy, bước tới hỏi:

 "Cậu nghi ngờ rằng do Chu gia làm sao?"

Chu Từ Thâm giọng nói lạnh lùng:

"Ngoài khoảng thời gian đó, họ không có cơ hội nào khác để ra tay."

Thẩm Tử Tây thở dài, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Hiện tại, Chu gia đã suy yếu. Chung Nhàn đã mất, Chu lão gia thì bị liệt nằm trên giường, còn Chu Tuyển Niên đã ngồi xe lăn suốt hai mươi năm. Nhìn bề ngoài, gia tộc này như đứng trước bờ vực sụp đổ, chỉ cần một cú đẩy nhẹ là có thể tan thành mây khói.

Nếu đúng là họ đã gây ra chuyện này, thì Chu gia có khả năng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Nam Thành, và sau này sẽ không còn ai nhắc đến nữa.

Sau một lúc im lặng, Chu Từ Thâm lại nói:

"Cậu hãy kiểm tra xem trong nước có ca bệnh tương tự nào không, có thông tin gì thì báo cho tôi ngay."

Thẩm Tử Tây đáp:

 "Được."

Chu Từ Thâm quay trở lại phòng bệnh. Khi anh vừa đặt tay lên tay nắm cửa, anh nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn đang ngồi bên giường, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa dịu những vết ngứa trên cơ thể cậu nhóc.

Đôi môi của anh mím lại, từ từ buông tay ra, xoay người rời đi.

Suốt cả đêm, Nguyễn Tinh Vãn không chợp mắt, cô luôn túc trực bên cạnh cậu nhóc, cho đến khi trời sáng.

Khi trời vừa hửng sáng, Chu Từ Thâm quay lại, anh khẽ nói:

 "Em ngủ một lát đi, tôi sẽ trông chừng con."

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu, vì trong tình trạng này cô không thể nào ngủ nổi.

Chu Từ Thâm nắm tay cô:

"Chỉ vài tiếng nữa sẽ có kết quả, nếu em không nghỉ ngơi, đến lúc đó em lấy sức đâu mà chăm sóc con."

"Anh cũng chưa ngủ mà."

"Em có thể so với tôi được không?"

 Chu Từ Thâm nói:

"Mau ngủ đi, nếu em ốm ra đây, tôi sẽ phải chăm sóc cả hai người đấy."

Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, cô đi đến sofa và nằm xuống.

Mặc dù cô đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ được.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng mưa lất phất vang lên bên ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chưa ló lên, bầu trời mờ mịt đã bao phủ toàn thành phố.

Nguyễn Tinh Vãn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào nữa, mơ mơ màng màng cô liên tiếp mơ thấy những cơn ác mộng, trong đó cậu nhóc bị đưa vào phòng cấp cứu, khóc thét lên, còn cô thì hoàn toàn bất lực, không làm được gì.

Cảm giác đau đớn đó quá mạnh mẽ, khiến cô cảm giác như muốn nghẹt thở.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh..."

Bên tai cô là tiếng gọi không ngừng của Bùi Sam Sam.

Nguyễn Tinh Vãn giật mình, ngồi bật dậy.

Phía trước cô là Bùi Sam Sam, thấy cô tỉnh lại, Bùi Sam Sam thở phào nhẹ nhõm:

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu gặp ác mộng à? mình thấy cậu cứ khóc suốt."

Nguyễn Tinh Vãn theo phản xạ đưa tay lên mặt, toàn bộ bàn tay ướt đẫm nước mắt.

Cô nhìn về phía giường bệnh, nhưng không thấy cậu nhóc đâu.

Nguyễn Tinh Vãn hoảng hốt đứng dậy:

 "Thằng bé  đâu rồi?"

"Khi mình đến, bác sĩ đã đưa nó ra ngoài. Chu Từ Thâm bảo cứ để cậu ngủ thêm, nên mình không gọi cậu dậy."

Nguyễn Tinh Vãn xoa xoa chiếc trán đang đau nhức, đi giày vào:

 "Họ đã ra ngoài bao lâu rồi?"

Bùi Sam Sam đáp:

 "Chắc tầm khoảng mười phút thôi."

 

 

Chương 1206

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1205-1206.html.]

Trong phòng bệnh bên cạnh, có khoảng mười mấy bác sĩ chuyên gia lần lượt kiểm tra cho cậu nhóc, sau đó họ ngồi lại bàn luận sôi nổi.

Cậu nhóc chỉ yên lặng dựa vào vai Chu Từ Thâm không hề quấy khóc, đôi mắt chớp chớp, trông rất yếu ớt.

Vài phút sau, bác sĩ chính tiến lại gần và nói:

"Ngài Chu, tối qua chúng tôi đã nghiên cứu suốt cả đêm và tìm hiểu nhiều tài liệu liên quan. Hiện tại, chúng tôi có thể chắc chắn rằng căn bệnh này không phải do yếu tố bẩm sinh hay từ chính cơ thể của bé, rất có thể là do tác động của một loại thuốc nào đó. Hơn nữa, loại thuốc này có lẽ đã tồn tại trong cơ thể của bé từ lâu, nên giờ mới bùng phát mạnh như vậy."

Nói xong, bác sĩ lại tiếp tục:

 "Tuy nhiên, hiện tại cậu bé có nhiều triệu chứng khác nhau, và mỗi triệu chứng có thể được gây ra bởi nhiều loại thuốc. Như đã nói từ tối qua, chúng tôi cần xác định chính xác loại thuốc nào đã gây ra tình trạng này để đưa ra phác đồ điều trị cụ thể."

Chu Từ Thâm hỏi:

"Có cách nào giảm bớt triệu chứng hiện tại không?"

Bác sĩ đáp:

"Về vấn đề phát ban trên da, chúng tôi vẫn đang tiếp tục kiểm tra. Trước khi có kết quả xét nghiệm, để tránh tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn, chúng tôi khuyến nghị không sử dụng bất kỳ loại thuốc mỡ nào. Vì vậy, cần có người liên tục giám sát bé, tránh để bé gãi làm trầy xước da."

Chu Từ Thâm gật đầu:

"Tôi hiểu rồi."

Bác sĩ tiếp tục:

 "Ngài Chu yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu và cố gắng tìm ra giải pháp nhanh nhất, ít nhất để có thể đảm bảo rằng nếu bệnh tái phát, bé sẽ được điều trị kịp thời."

"Cảm ơn."

Khi các bác sĩ lần lượt rời khỏi phòng, Chu Từ Thâm bước ra ngoài, thấy Nguyễn Tinh Vãn đứng trước cửa với khuôn mặt tái nhợt.

Anh im lặng một lúc rồi mới nói:

"Em nghe hết rồi phải không?"

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ gật đầu, đưa tay ra:

 "Để tôi bế con ."

Khi cậu nhóc được cô ôm vào lòng, cậu có phát ra vài tiếng rên rỉ vì khó chịu, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Con có thể uống sữa được không?"

"Có thể, nhưng phải xem con có nôn không."

"Để tôi thử xem."

Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn ôm cậu quay trở lại phòng bệnh.

Chu Từ Thâm nhìn theo bóng lưng cô, đứng yên một lát rồi rời khỏi bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Bùi Sam Sam lần này đến để mang đồ tiếp tế cho Nguyễn Tinh Vãn và cậu nhóc.

Tối qua khi cậu nhóc phát bệnh, cô cũng đang ở bệnh viện để khám thai. Khi về nhà, cô mới nghe Trần Uyển Lộ kể về chuyện này, sau đó đã gọi điện cho Nguyễn Tinh Vãn nhiều lần nhưng không ai nghe máy.

Trần Uyển Lộ nói rằng có lẽ Nguyễn Tinh Vãn đang bận nên không thể trả lời điện thoại, bảo cô sáng nay hãy tới.

Thấy Nguyễn Tinh Vãn ôm cậu nhóc quay lại, Bùi Sam Sam vội đứng dậy:

 "Tinh Tinh, cậu nhóc đỡ hơn chưa?"

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

"Sam Sam, cậu giúp mình đun ít nước nhé. Thằng nhóc từ tối qua đến giờ chưa ăn gì."

Bùi Sam Sam lập tức đứng dậy:

 "Chờ chút, mình đi ngay đây."

Sau khi đun nước sôi, Bùi Sam Sam đặt bình vào chậu nước lạnh để làm nguội nhanh.

Khi nước đã nguội đến nhiệt độ vừa phải, cô mới cầm bình sữa đến:

 "Tinh Tinh, rót bao nhiêu?"

"Rót 100ml trước, không biết nó có uống không. Nếu uống được thì thêm sau."

"Được."

Sau khi pha xong, Bùi Sam Sam đưa bình sữa cho Nguyễn Tinh Vãn, cậu nhóc bắt đầu uống sữa, cô mới nhỏ giọng hỏi:

"Tinh Tinh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Trần Uyển Lộ nói thằng nhóc nôn rất nhiều, có phải do cậu ấy cho ăn nhầm thứ gì rồi không?"

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

"Không, không liên quan đến cậu ấy."

"Vậy là do..."

Nguyễn Tinh Vãn nhìn cậu nhóc trong lòng mình, chậm rãi nói:

"Mình cũng không biết, bác sĩ nói là do thuốc gây ra."

"Nhưng thời gian gần đây, cậu nhóc đâu có uống loại thuốc nào..."

Bùi Sam Sam nói đến đây thì bỗng nhận ra điều gì đó:

 "Có phải là khi ở Chu gia không?"

 

Loading...