Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1087 + 1088
Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:11:16
Lượt xem: 97
Sau khi Chu Từ Thâm và Nguyễn Tinh Vãn rời đi, Bùi Sam Sam thu lại ánh mắt, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Daniel.
Cô ho khẽ một tiếng, rút tay ra khỏi tay anh:
"Tôi cũng không nghiêm trọng đến mức đó, có thể tự đi được, anh không cần phải..."
"Tôi cũng có thể bế cô."
Bùi Sam Sam: "..."
Cô khẽ nói:
"Thôi, không cần đâu."
Daniel không nói gì, chỉ đỡ cô ra khỏi bệnh viện.
Trên đường về nhà, Bùi Sam Sam cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy không có gì để nói với anh.
Về đến nhà, Bùi Sam Sam nằm trên giường, nhận lấy thuốc và cốc nước Daniel đưa, uống thuốc xong mới nói:
"Cảm ơn anh nhé, tôi cũng không có vấn đề gì nữa rồi, anh về đi."
Daniel đắp chăn cho cô:
"Tôi không đi."
Bùi Sam Sam giật mình ngồi bật dậy:
"Cái gì?"
Thấy vậy, Daniel giữ lấy vai cô nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống, nói nhỏ:
"Bác sĩ đã bảo cô phải tĩnh dưỡng mấy ngày. Tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cô, ngủ ở ngoài sofa, sẽ không làm phiền cô đâu."
Bùi Sam Sam vội xua tay:
"Không cần đâu, Tinh Tinh đã nhờ dì giúp việc của nhà cậu ấy qua chăm sóc tôi rồi, dì ấy nấu ăn rất ngon, tôi biết tấm lòng của anh, nhưng thật sự không cần."
"Ban ngày dì ấy có thể nấu ăn cho cô, còn buổi tối thì sao?"
"Buổi tối thì..."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Daniel tiếp tục:
"Có tôi chăm sóc cô, sẽ không cần làm phiền đến dì ấy nữa."
Bùi Sam Sam nhíu mày, vừa định nói gì đó thì Daniel đã nói:
"Đây vốn là trách nhiệm của tôi."
Nghe vậy, Bùi Sam Sam bình tĩnh hơn:
"Ồ, cũng đúng."
Nếu đã vui vẻ thì cả hai cùng vui,còn lúc khổ cũng không thể để mỗi mình cô chịu khổ được.
Hơn nữa, cứ làm phiền dì giúp việc mãi, tiền lương đâu phải cô trả, đúng là hơi ngại thật.
Daniel khẽ mỉm cười, cầm lấy cốc nước:
"Được rồi, tôi ra ngoài đây, có gì cần thì gọi tôi."
"Biết rồi."
Rất nhanh, đèn trong phòng ngủ đã tắt, kèm theo đó là tiếng đóng cửa.
Bùi Sam Sam nằm nghiêng trên giường, ngẩn ngơ nhìn đèn đường ngoài cửa sổ.
Ra khỏi phòng ngủ, Daniel đặt cốc nước lên bàn ăn, tắt hết đèn trong nhà, rồi đi ra ghế sofa nằm xuống.
Chiếc sofa này không lớn, Daniel với đôi tay chân dài nằm lên trông thật chật chội.
Anh ta xoay người, co chân lại, ôm lấy vai, rồi nhắm mắt lại.
...
Chương 1088
Sáng sớm, vừa đến công ty, Dương Chấn đã vội vã bước đến trước mặt Nguyễn Tinh Vãn, khuôn mặt đầy lo lắng:
"Cô Nguyễn, có chuyện rồi."
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Chuyện gì?"
Dương Chấn tỏ vẻ khó xử, sau vài giây mới nói:
"Tối qua Triệu tổng ra ngoài bàn chuyện hợp tác, trên bàn nhậu uống hơi nhiều, sau đó..."
Nghe đến câu "uống hơi nhiều", Nguyễn Tinh Vãn đã cảm thấy có chuyện lớn, cộng thêm thái độ ấp úng của Dương Chấn, khóe môi cô mím chặt:
"Sau đó thế nào?"
Dương Chấn hạ giọng nói:
" Triệu tổng đã xâm hại một nhân viên của bên đối tác, còn là một cô gái vừa tốt nghiệp, mới hơn hai mươi tuổi, bây giờ cô ấy đang khóc lóc đòi báo cảnh sát..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1087-1088.html.]
Nguyễn Tinh Vãn đập mạnh tay xuống bàn, bật dậy, cả người run lên vì tức giận:
"Anh biết rõ ông ta là kẻ khốn nạn, tại sao không ngăn cản?"
Dương Chấn do dự:
"Tối qua tôi có chút việc nên đi trước, không ngờ chuyện lại thành ra thế này... Triệu tổng cũng không phải lần đầu, tôi tưởng ông ấy biết kiểm soát."
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy cơn giận trào lên đầu, gần như nghiến răng:
"Không phải lần đầu?"
"Khi Lâm tổng còn sống, thỉnh thoảng cũng xảy ra mấy chuyện như thế. Nhưng thường những tình huống đó đều đã được phía đối tác sắp xếp, Triệu tổng chỉ cần đến thôi. Lần này có lẽ là chưa được sắp xếp ổn thỏa..."
"Chưa được sắp xếp ổn thỏa?"
Nguyễn Tinh Vãn cười nhạt:
"Anh nghĩ chuyện này xảy ra chỉ vì không được sắp xếp ổn thỏa sao? Anh đã nói rồi, cô gái đó mới hơn hai mươi tuổi, có thể làm con gái ông ta đó!"
Dương Chấn thở dài:
"Cô Nguyễn, tôi biết cô không thể chịu đựng được những chuyện như thế này. Nhưng trong ngành, thực sự có những góc khuất không thể tránh khỏi, giống như mấy chuyện thuận mua vừa bán này, chỉ cần điều kiện được thỏa thuận, sẽ không có vấn đề gì về sau."
Nguyễn Tinh Vãn lạnh lùng nói:
"Những góc khuất không thể tránh khỏi? Sao tôi chưa từng nghe chuyện như thế xảy ra ở Chu thị?"
"Việc này..."
Dương Chấn do dự một lúc rồi nói:
"Thực ra Chu thị cũng không thiếu những chuyện như vậy, chỉ là một lần bị Chu tổng phát hiện trực tiếp, anh ấy đã xử lý tất cả những người liên quan triệt để, từ đó không ai dám làm nữa."
"Ý anh là, vấn đề nằm ở cách quản lý của công ty, đúng không?"
Nguyễn Tinh Vãn đã bình tĩnh hơn.
"Nói cách khác, trước đây Lâm Chí An luôn ngầm đồng ý cho những quy tắc ngầm này tồn tại."
Dương Chấn gật đầu, một lúc sau mới nói thêm:
" Triệu tổng đã theo Lâm tổng rất lâu rồi, nên Lâm tổng có phần thiên vị ông ta, chỉ cần không gây ra chuyện lớn thì Lâm tổng sẽ không can thiệp."
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, ngồi xuống ghế làm việc:
"Tình hình bây giờ thế nào?"
"Hiện tại chuyện vẫn đang được giữ kín. Cô Nguyễn, Lâm thị khó khăn lắm mới trở lại quỹ đạo. Nếu vụ bê bối này bị lan truyền, chắc chắn sẽ là một cú đánh lớn đối với Lâm thị..."
Nguyễn Tinh Vãn ngắt lời:
"Cho nên anh muốn dùng tiền giải quyết?"
Dương Chấn im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Triệu Kính đâu?"
" Triệu tổng đã về nhà từ nửa đêm, tôi không liên lạc được với ông ấy."
Nguyễn Tinh Vãn cười lạnh:
"Vậy là ông ta định giao chuyện này cho tôi xử lý?"
Đúng như Dương Chấn nói, nếu vụ bê bối này lan truyền, uy tín mà Lâm thị vất vả lấy lại sẽ lập tức sụp đổ.
Triệu Kính chắc chắn đã tính toán rằng Nguyễn Tinh Vãn sẽ xử lý chuyện này, nên mới an tâm trốn về nhà, không dám đối diện.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Anh đến nhà ông ta, nói với ông ta, nếu đến trưa mà ông ta không xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Cô Nguyễn..."
"Lâm thị vốn đã lâm vào tình thế nguy hiểm, ông ta lại cố tình gây chuyện như thế này. Là ông ta muốn làm sụp đổ Lâm thị, hay tôi muốn? Tại sao tôi phải đứng ra dọn dẹp hậu quả cho ông ta? Huống hồ, nạn nhân là một cô gái vừa ngoài hai mươi. Ông ta đã không biết xấu hổ mà làm chuyện như thế, giờ còn sợ mất mặt nữa sao?"
Những lời của Nguyễn Tinh Vãn sắc bén như lưỡi d.a.o nhọn, tưởng chừng muốn moi t.i.m Triệu Kính ra ngay tại chỗ.
Nghe vậy, Dương Chấn gật đầu:
"Cô Nguyễn, tôi sẽ đi ngay."
Sau khi Dương Chấn rời đi, Nguyễn Tinh Vãn xoa xoa thái dương căng thẳng, nghỉ ngơi vài phút rồi gọi Lý Đạc vào.
Cô cố kìm nén cơn giận, đi thẳng vào vấn đề:
"Anh đã nghe về chuyện của Triệu Kính chưa?"
Lý Đạc nói:
"Vừa nghe xong."
"Ý kiến của anh thế nào? Cũng cho rằng nên dùng tiền giải quyết à?"
Lý Đạc suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu đứng ở góc độ của công ty, với tình hình hiện tại, dùng tiền giải quyết thực sự là cách tốt nhất."
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Còn nếu là lập trường cá nhân của anh?"