TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-09-10 00:46:40
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thứ đánh thức em là chuông báo thức, mà là ý nghĩ: Biết hôm nay thể gặp ."

— "Mười sáu, mười bảy"

Sau đông chí, ngày ngắn đêm dài.

Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, gần xuống mức âm độ.

Mỗi ngày, Thư Ngâm học về nhà, khi khỏi cửa và lúc trở về, trời đều tối om.

Buổi sáng, đường phố yên ắng. Mùa đông ở Nam Thành mưa tuyết. Cô sát cửa sổ xe buýt, tiếng mưa tuyết lách tách đập kính, tai đeo tai , đài tiếng Anh.

Chuyến xe sáng vắng. Thư Ngâm thích ở hàng ghế áp cuối.

Xe lăn bánh, dừng ở điểm đón đầu tiên—cũng là lúc cô sẽ ngước mắt khỏi làn sóng tiếng Anh trong tai , về phía cửa lên xe.

Bởi vì chính ở trạm , Thương Tòng Châu sẽ lên xe.

Hai chỉ cách đúng một điểm dừng. Anh sống trong khu biệt thự sang trọng nhất thành phố, còn cô—sống trong khu phố nghèo đang mong mỏi giải tỏa từng ngày.

Thỉnh thoảng, nếu may mắn, cô sẽ đúng lúc ngẩng đầu thấy bước lên xe.

hầu hết những ngày khác, vẫn là tầm mắt trống rỗng— .

Thư Ngâm vẫn nhớ đầu tiên cô gặp Thương Tòng Châu xe buýt là mùa đông năm ngoái.

Lúc cô mới trường Phụ Trung, kết quả kỳ thi tháng đầu tiên và thi giữa kỳ đều mấy khả quan. Toàn khối hơn bảy trăm học sinh, cô thi hạng 130 trong kỳ đầu, rớt xuống hạng 145 ở kỳ tiếp theo.

Ở cấp hai, cô luôn là học sinh giỏi nhất nhì trường, chính vì thế mới đậu Phụ Trung.

Trường cấp ba Phụ Trung chỉ là trường cấp ba nhất thành phố, mà còn nổi tiếng tỉnh. Tỷ lệ đậu đại học nguyện vọng một lên tới 97.5%.

Vì thành tích sa sút, Thư Ngâm trách móc thậm tệ qua điện thoại, dù cách cả nghìn cây .

"Thi kiểu gì mà rớt hạng? Không bố bên cạnh là con bắt đầu lười học đúng ?"

"Bố vất vả là vì ai hả? Không để cho con học đàng hoàng ?"

"Hồi con học giỏi bao nhiêu, giờ thì ? Thi nào cũng tệ hơn . Đừng với là con đang yêu đương nhé?"

Thư Ngâm mấp máy môi, phản bác. Mỗi ngày cô bài đến 11 giờ đêm, 6 giờ sáng dậy. Ngủ đầy bảy tiếng, đối với một học sinh cấp ba đang tuổi lớn mà , là quá ít.

Cô tự hỏi cố gắng đến thế , vẫn tiến bộ.

cuối cùng, cô chẳng phản bác gì cả. Chỉ im lặng rơi nước mắt, khẽ với qua điện thoại:

"Lần con sẽ cố gắng hơn."

Hôm , khi đến trường, Thư Ngâm co ro trong ghế xe buýt, nghĩ đến những lời mắng hôm qua. Cảm xúc dồn nén cả đêm vẫn tiêu hóa nổi. Lồng ng.ực như đè nặng, thở hít đều thấy nặng trĩu như đá đè.

Chợt phía vang lên tiếng ngạc nhiên:

"Không thể nào, lên xe buýt mà cũng bài tập hả? Thương Tòng Châu, cần nghiêm túc đến ? Chuyến xe chỉ mười mấy phút, nghỉ ngơi ?"

Thương Tòng Châu.

Cái tên , e rằng học sinh Phụ Trung ai cũng .

Ngay cả Thư Ngâm, một học sinh "vô hình" trong lớp, ai buồn rủ rê tám chuyện, cũng từng đến tên .

Dù là thi lớn thi nhỏ, nào cũng nhất khối. Tham gia đủ loại cuộc thi học sinh giỏi, nào cũng đoạt huy chương vàng. Danh hiệu thì nhiều đến mức "đè c.h.ế.t ". Là "báu vật sống" trong mắt thầy cô, và là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị thủ khoa tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-khong-khoang-cach/chuong-9.html.]

Thư Ngâm vô thức dỏng tai lắng .

Rồi chợt vang lên một giọng trầm thấp, mang theo vẻ ngái ngủ mà lành lạnh:

"Chẳng lẽ trong mắt , là kiểu chỉ cần giảng sơ sơ cũng thể dễ dàng nhất khối ?"

"...Không ?"

Cậu bạn hỏi đúng câu mà Thư Ngâm cũng thầm nghĩ.

Cô luôn cho rằng như Thương Tòng Châu đầu khối là nhờ trời phú cho năng khiếu, chứ chẳng liên quan gì đến nỗ lực.

"Dĩ nhiên là ." Thương Tòng Châu đáp dứt khoát, giọng bình thản: "Muốn Phụ Trung, ai cũng là học sinh giỏi. Mỗi đều tố chất học tập riêng. Trong điều kiện ai cũng thiên phú như , thứ quyết định thành công chính là sự nỗ lực. Đêm nào cũng học đến tận khuya, một tuần xong một quyển bài tập. Mỗi nhất khối, ai cũng tưởng nhẹ nhàng mà , nhưng ."

Anh dừng một chút, khóe môi nhếch lên, giọng khẽ trầm xuống, mang chút giễu cợt: "Đứng ở đỉnh núi , xuống, chỉ thấy là mãnh thú há miệng chực chờ, từng con từng con kéo bạn ngã xuống. Ai cũng thế chỗ bạn."

Khung cảnh đỉnh núi tuy , nhưng chỉ cần lỡ bước, cũng thể rơi thẳng xuống vực sâu.

"... tận dụng cả mười mấy phút xe buýt để học, quá đà ?"

"Dù cũng chẳng việc gì, thẫn thờ, thì thà gì đó ích còn hơn." Anh đáp.

"Cậu đừng là chỉ cần tỉnh táo, lúc nào cũng học nhé?"

Thương Tòng Châu bật khẽ: "Cũng đến mức đó. Khi cần chơi thì vẫn chơi, học quá căng cũng thư giãn một chút. Dây kéo căng quá sẽ đứt."

Không khí lặng một lát.

"Làm bài xe thế , hại mắt ?"

"Cậu thể thử bài IELTS nhạc." Giọng vẫn đều đều.

Hình như gì đó.

Một tiếng hét bật : "Này! Cậu rút tai của gì?"

"Dùng thời gian nhạc để luyện tiếng Anh, ít nhất cũng cải thiện phát âm, đỡ kiểu 'Chinglish' như ."

Thương Tòng Châu lạnh nhạt đáp. "  "

"...... "

Thư Ngâm cố nhịn . Cô khẽ đầu .

Đèn đường hai bên hắt ánh vàng nhạt. Bên trong xe buýt, ánh sáng trắng mờ mờ.

Trên kính cửa sổ, phản chiếu rõ bóng dáng phía —là Thương Tòng Châu.

Anh cúi , tờ đề đặt đầu gối, chăm chú bài, nét mặt nghiêm túc đến mức khiến khác cũng dám ồn.

Lưng Thư Ngâm bỗng nóng lên, giống như mỗi nét bút, mỗi dòng chữ đều đang khắc lên lưng cô.

Giống như, khoảnh khắc núi lửa phun trào, ngày tận thế, bỗng nhiên thấy ánh mặt trời, ánh đèn neon, và đóa hoa chớm nở.

Khiến cô nỡ rời khỏi nhân gian , và càng thêm hy vọng cho tương lai.

Tim cô đập thình thịch.

Từ đó, cô thêm một nỗi lòng riêng.

Nỗi lòng của cô gái trẻ, đến bất ngờ và khó gọi tên.

Loading...