Những cái tên, những câu chuyện đang bàn, Thương Tòng Châu hiểu rõ, cũng chẳng liên quan gì đến .
lúc điện thoại reo lên, màn hình hiện tên gọi: Dung Ngật.
Dung Ngật là quen lúc du học, nhỏ hơn vài tuổi. Sau cả hai Hách Dĩ Nam mời về cho Hách Thị, trở thành một trong những tổng giám đốc cấp cao.
Dung Ngật kiểu sẽ gọi điện nếu chuyện gì nghiêm trọng.
Nhân lúc đang trò chuyện, Thương Tòng Châu rời khỏi phòng để máy.
Giang Ngũ Nhất nhanh tay giữ , ánh mắt phần dè chừng: "Cháu định ?"
Thương Tòng Châu đại khái đoán sắp xếp gặp mặt hôm nay chính là Sylvia – học trò cưng của Giang Ngũ Nhất, và cũng là duy nhất đến.
Anh nhẹ nhàng: "Cháu chỉ ngoài điện thoại thôi." Giang Ngũ Nhất hỏi tiếp: "Nghe xong ?"
Thương Tòng Châu bất đắc dĩ: "Sẽ . Hôm nay là tiệc mừng thọ sáu mươi của , cháu hứa sẽ cùng ăn cơm mà."
Lúc Giang Ngũ Nhất mới yên tâm buông tay, còn quên nhắc khéo: "Nghe xong thì về ngay nhé, món ăn dọn , để nguội mất ngon."
Thương Tòng Châu buồn vạch trần, chỉ khẽ : "Cháu ."
Rồi rời khỏi phòng.
Muốn tìm nơi yên tĩnh để điện thoại, dọc hành lang. Vừa rẽ một góc thì bất ngờ thứ gì đó va mạnh . Ngay đó, phần áo sơ mi n.g.ự.c thấm ướt bởi cà phê nóng.
Người gây chuyện cúi đầu xuống, mái tóc xoăn dài màu nâu nhạt mềm mại rũ xuống tự nhiên.
Cô ngẩng lên – khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, ánh dịu dàng. Lúc , vẻ mặt đầy vẻ bối rối và áy náy.
Trong ký ức , vẫn là gương mặt đó nhưng vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách.
Tựa như áng mây treo lơ lửng cuối chân trời – dịu dàng, mềm mại, nhưng vĩnh viễn thể chạm tới.
Thời trung học, mỗi chuyện với cô cũng chỉ vài ba câu. Thương Tòng Châu rõ cô vốn dĩ ít chỉ là chẳng trò chuyện với .
giọng của cô thì đặc biệt – mềm mại, ngân nga như tiếng chim họa mi lúc đêm khuya.
Tên cô, cũng mang theo âm sắc của thanh âm.
Trí nhớ của . Đến mức kịp suy nghĩ gì thì cái tên bật khỏi miệng: "Thư Ngâm."
Vẫn giống như trong ký ức.
Cô thoáng sững , dường như đang cố nhớ xem là ai.
Rồi chậm rãi gật đầu, khóe mắt cong lên, ánh mắt mang theo chút thăm dò: "Lâu gặp."
Năm mười bảy tuổi, điều Thư Ngâm mong mỏi nhất là Thương Tòng Châu nhớ đến.
Thời gian trôi , ở tuổi hai mươi sáu, khi gọi đúng tên , cô bình thản một cách kỳ lạ.
Cô chợt nhận còn cố chấp như nữa.
Chỉ là khi cất lời, cổ họng như nuốt khí lẫn những cảm xúc hỗn loạn. những cảm xúc là gì – ngay cả cô cũng rõ.
"Thương Tòng Châu." Cô lặp tên .
Nhiều năm , cô từng tưởng tượng bao nhiêu cảnh hai gặp và chuyện . Vậy mà cuối cùng, tám năm điều đó mới trở thành hiện thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-khong-khoang-cach/chuong-42.html.]
Ánh mắt Thư Ngâm chỉ dừng gương mặt Thương Tòng Châu trong vài giây nhanh di chuyển xuống phần áo n.g.ự.c – nơi cà phê loang ướt thành mảng lớn.
Áo sơ mi trắng xuất hiện một vệt ố màu nâu nhạt nổi bật.
"Thật xin . Lúc nãy em chú ý tới." Thương Tòng Châu nhẹ nhàng đáp: "Không ." Thư Ngâm khẽ: " áo bẩn ..."
Thương Tòng Châu vẫn bình thản: "Bẩn thì giặt là mà."
Thư Ngâm im lặng trong giây lát, khẽ hỏi: "Anh tới đây... hẹn với ai ?"
Tầng 63 khách sạn Park Hyatt – nơi vốn chỉ dành cho các bữa tiệc riêng trong phòng VIP. Nếu hẹn, mà cô bẩn áo ngay giờ gặp mặt thì đúng là thật.
Thương Tòng Châu trả lời: "Người nhà tổ chức sinh nhật."
Lúc Thư Ngâm mới thật sự thấy áy náy: "Anh cần áo ?"
"Thật sự ." " mà..."
"Chỉ là một chiếc áo thôi, bẩn thì bẩn, đừng bận tâm." Anh dịu dàng trấn an.
Dù áo ướt đẫm một mảng nhưng vẫn hề tỏ khó chịu. Đứng mặt cô vẫn là dáng vẻ ôn hòa như thuở ban đầu.
Vẫn dịu dàng, vẫn kiên nhẫn – thậm chí còn chu đáo đến mức khiến đối diện cảm thấy áy náy hơn.
Trên là áo sơ mi trắng phối cùng quần âu đen dáng suông mỏng nhẹ – sự điềm đạm và vẻ cấm dục lạnh nhạt pha trộn một cách vặn. Vết cà phê thấm áo, kỹ chẳng giống vết bẩn, mà như là một phần thiết kế tự nhiên, màu, nét riêng biệt.
Có những , chỉ cần khoác áo lên là mang theo khí chất của riêng .
Không gian rơi yên lặng trong giây lát.
Cho đến khi trong hành lang vang lên một giọng quen thuộc: "Sylvia?"
Thư Ngâm theo phản xạ đầu . Là đàn chị khóa , Hùng Tử San.
Ánh mắt Hùng Tử San đảo qua giữa hai , vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Hai ... đang gì thế?"
Thư Ngâm cúi đầu, giải thích đầy áy náy: "Em cẩn thận đổ cà phê lên ."
Thương Tòng Châu tiếp lời: "Không , chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Ánh mắt Hùng Tử San lướt qua giữa hai chút thiện chí, dường như đang gì đó. lúc điện thoại trong tay cô rung liên tục, hình như đang hối thúc.
Cô liền kéo tay Thư Ngâm, thúc giục: "Muộn đấy! Sinh nhật Giáo sư Giang mà còn bắt thầy đợi, em đúng là to gan! Mau lên, mau lên!"
Trước khi rời , cô còn đầu : "Anh trai, thật ngại quá. nếu để bụng chuyện thì bọn xin phép . Còn việc quan trọng nữa."
Thương Tòng Châu dõi mắt hai họ rời .
Thư Ngâm sải bước nhanh phía nhưng vẫn đầu thêm một nữa. Chỉ trong thoáng chốc, cô thu ánh mắt .
Ngay đó, cô đẩy cửa bước phòng tiệc. Biến mất khỏi tầm mắt .
Ánh của Thương Tòng Châu dần dịu , nơi đáy mắt như phủ một tầng ánh sáng nhẹ và mơ hồ.
Vừa ... gọi cô là gì nhỉ? À.
Anh nhớ .
Sylvia.