TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-09-12 00:52:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đến ngày mai em sẽ thích nữa.Mỗi một ngày mai— gần ngay mắt, nhưng mãi mãi bao giờ đến ."

— 《Mười sáu, Mười bảy》

Lúc Thư Ngâm đến phòng giáo viên ngữ văn để lấy bài kiểm tra thì vô tình liếc thấy một tờ báo bàn.

Với dòng tiêu đề: "Hoa Ánh Dung nhập viện."

Cô lướt mắt nhanh như gió, chỉ mấy hàng nắm nội dung chính. Trong bài , dùng những lời lẽ nhẹ nhàng như thể chỉ là chuyện nhỏ, rằng Hoa Ánh Dung thương đường về, hiện đưa bệnh viện điều trị, tạm thời ngưng công việc.

Thư Ngâm cảm thấy điều gì đó đúng.

Cô nhớ đến dáng vẻ trầm mặc đêm qua của Thương Tòng Châu, cái ánh mắt thành lời khi hai gặp ở bệnh viện.

Càng nghĩ, cô càng chắc chắn — chuyện đơn giản.

Hôm đó, trong tiết tự học buổi trưa, Thư Ngâm một chuyện cô từng .

Cô lấy điện thoại .

Bạn cùng bàn Thẩm Dĩ Tinh hốt hoảng: "Cậu ? Cậu tớ ? Sao lôi điện thoại trong giờ học thế?"

Thư Ngâm đáp: "Không, chỉ tra cái gì đó thôi."

Dĩ Tinh càng kinh ngạc: "Cái gì mà tra ngay lúc ? Trước giờ từng động đến điện thoại trong tiết học đấy!"

Có nhất thiết tra ngay bây giờ ? Cô tự hỏi.

trong đầu cô vẫn hiện lên dứt hình ảnh tối qua — ánh trăng phủ lên Thương Tòng Châu, kéo dài chiếc bóng cô đơn của , khiến trái tim cô bất an đến lạ.

"Ừ." Thư Ngâm gật đầu: "Dù cũng rảnh, tra một chút thôi."

Bài tập cũng xong . Thời gian rảnh chẳng gì, xem như tra để g.i.ế.c thời gian .

Tin tức mạng về Hoa Ánh Dung ít, đa phần là bản lặp của bài báo , né tránh dùng từ quá nặng.

Thời đó Weibo vẫn là mạng xã hội chủ lưu trong giới giải trí. Thẩm Dĩ Tinh thích đăng ảnh mấy món mỹ phẩm mới mua, kéo Thư Ngâm "fan giả" để like và bình luận cho .

Vì thế Thư Ngâm cũng một tài khoản.

Cô mở Weibo, gõ ba chữ "Hoa Ánh Dung" thanh tìm kiếm. Cô nhấn mục "thời gian thực" Weibo.

Chẳng mấy chốc, một dòng tin hiện mắt cô. Tài khoản đăng bài là một dãy ký tự loạn xạ.

Nội dung bài như :

[Nghe Hoa Ánh Dung một theo đuổi đ.â.m trọng thương. Người đàn ông theo đuổi bà suốt một thời gian dài nhưng khi từ chối thì sang oán hận, vì yêu hóa thù, tay đ.â.m Hoa Ánh Dung nhiều nhát.]

Chỉ vài chục chữ, nhưng khiến Thư Ngâm rùng kinh hãi.

Cô cất điện thoại , liếc Thẩm Dĩ Tinh cạnh, dè dặt :

"Thật hôm qua, tớ gặp Thương Tòng Châu ở bệnh viện..." Thẩm Dĩ Tinh hờ hững đáp: "Thế ? Cậu chào ?" "...Không." Thư Ngâm khẽ lắc đầu.

"Sao chào hỏi?"

"Tớ thấy vẻ đang bận."

"Ồ." Thẩm Dĩ Tinh cúi đầu mở phần mềm chỉnh ảnh trong điện thoại, chăm chú chỉnh sửa, rõ ràng là chuyện Hoa Ánh Dung thương.

Tan học buổi chiều, Thư Ngâm mở Weibo nhưng còn tìm thấy bài nữa.

Không rõ là chủ tài khoản tự xóa, bắt buộc xóa, lý do thế nào thì chỉ đó mới .

Ngày mai là Chủ nhật, nghỉ học.

Thư Ngâm quyết định sẽ đến bệnh viện ngủ với bà một đêm. Sau khi về nhà, cô tắm rửa, nấu một bữa tối đơn giản đem theo đến bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-khong-khoang-cach/chuong-33.html.]

Phòng bệnh bà là phòng sáu . Rèm ngăn giường chỉ che tầm , chứ ngăn âm thanh.

Giường bên cạnh một cặp vợ chồng trung niên đang lớn tiếng tranh cãi về tiền viện phí. Lúc Thư Ngâm đang giải bài thì thỉnh thoảng tiếng họ cãi vã phân tâm. Nghe từng đoạn rời rạc, cô đoán đàn ông bảo hiểm y tế, sớm xuất viện để tiết kiệm chi phí, còn phụ nữ thì khuyên nên ở theo dõi thêm, vì sức khỏe quan trọng hơn tiền bạc.

Con sống vì miếng cơm manh áo mà cúi đầu?

Cuộc đời sống bằng lý tưởng tình yêu, mà sống bằng đồng tiền đầy thực tế và vụn vặt.

Thấy cô cứ phiền mãi, bà dịu dàng bảo: "Hay con ngoài tìm chỗ nào yên tĩnh hơn mà bài ?"

Trong đầu Thư Ngâm thoáng hiện lên hình ảnh cửa hàng tiện lợi tối qua.

Cô gật đầu, khi rời quên dặn dò: "Bà ơi, nếu chuyện gì bà nhớ gọi cho con nhé."

"Bà thì chuyện gì ?" Bà mỉm , gương mặt đầy nếp nhăn và vết chân chim như những gợn sóng loang . Năm tháng khắc dấu vết đậm sâu gương mặt bà. "Thật con cần đến, y tá và bác sĩ ở đây chăm bà lắm."

Thư Ngâm như thấy: "Con xuống đây một chút, xong bài sẽ lên ngủ với bà."

Cô cầm bài thi xuống tầng .

Hơn tám giờ tối, khu nội trú yên ắng lạ thường.

Cửa hàng tiện lợi gần như khách. Thư Ngâm mua một chai nước bàn bài, cảm thấy yên tâm.

Thời gian từng phút trôi qua, màn đêm buông xuống. Cô thấy mệt, cuối cùng gục xuống bàn ngủ .

Tỉnh dậy, cổ họng khô rát, cô đưa tay với lấy chai nước. Khi uống một ngụm, cô sững .

kỹ , trong tay là một chai sữa chua uống – chai nước lọc lúc .

Cô đảo mắt quanh. Trong tiệm chỉ còn mỗi một nhân viên đang lim dim ngủ gật.

Điện thoại báo 11 giờ 37 phút đêm.

Cô cầm chai nước, đến hỏi nhân viên: "Anh ơi, thấy ai để chai bên cạnh em ạ?"

Nhân viên nhớ : "Có một bạn nam, cao ráo, trông khá trai."

Thư Ngâm khựng . Ngón tay siết chặt chai nước đến trắng bệch.

Cô mím môi, hỏi tiếp: "Anh rời lúc nào ạ?" "Cũng mới thôi."

Nghe , Thư Ngâm vội vàng chạy khỏi cửa hàng.

Hành lang dài lát gạch trắng, giống như con đường vô tận trong một giấc mơ.

Thương Tòng Châu đang ở cuối hành lang. Mới chỉ một ngày gặp, Thư Ngâm cảm thấy gầy nhiều.

hé miệng định gọi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Mi mắt khẽ cụp xuống.

Cái cảm giác chua xót khi đơn phương một bỗng chốc tan biến trong khoảnh khắc .

Thích một mà nhiều cùng thích là một chuyện đau lòng thế nào, Thư Ngâm hiểu rõ hơn ai hết.

Với Thương Tòng Châu, lẽ hành động chẳng đáng kể gì.

với cô, đủ để khiến cái ý định từ bỏ đang chớm nở trong tim vụt tắt.

Chỉ một chút dịu dàng từ cũng đủ khiến cô sẵn sàng sa biển khổ của tình yêu đơn phương — dù đau, dù mỏi mệt, cô cũng chỉ rằng: tiến thêm một tấc, lòng vui thêm một tấc.

Cảm giác đắng cay và đau khổ của việc thầm yêu một dường như tan biến trong khoảnh khắc . Thư Ngâm hiểu rõ hơn ai hết, việc thích một mà nhiều khác cũng thích là nỗi lòng đau đớn khó chịu đến nhường nào.

Đối với Thương Tòng Châu, lẽ những điều đó cũng gọi là quan tâm.

với Thư Ngâm mà , chỉ cần một chút quan tâm từ thôi cũng đủ để dập tắt ý nghĩ nhỏ nhoi từ bỏ trong lòng cô.

Chỉ cần đối xử với cô một chút, cô sẵn sàng nguyện rơi biển khổ của tình yêu đơn phương, dù là đau lòng trôi dạt phiêu bạt, cô chỉ rằng, tiến thêm một tấc, lòng vui thêm một tấc.

Loading...