Sáu giờ ba mươi phút sáng, mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn. Hạ Vân Thanh lấm lét quan sát Trần Quân Nghị. Khi thấy vẻ mặt bình thản của anh, cô mới yên tâm ăn phần của mình.
Bữa sáng kết thúc, anh và cô cùng rời bàn. Lúc hai người đang thay giày tại cửa chính. Trần Quân Nghị không thể kiềm được cơn giận mà buột miệng hỏi.
- Đêm qua em có vào phòng anh không Vân Thanh?
Bàn tay đang gài khóa giày của cô ngừng lại, nhưng cô nhanh chóng trấn an mình. Dù gì cô cũng là một đứa ra xã hội bươn chải sớm, nên cũng có chút bản lĩnh, nói dối không chớp mắt.
- Sao anh hỏi vậy? Em vào phòng anh làm gì? – Cô ngước khuôn mặt ngây thơ lên và hỏi.
Trần Quân Nghị bật cười trong lòng. Xem ra, anh đã coi thường cô rồi. Cô diễn xuất còn hơn mấy cô diễn viên chuyên nghiệp nữa.
Tuy vậy, anh yêu cô, càng không có ý định vạch trần cô. Anh sẽ tìm ra gã đàn ông đó và khiến hắn không thể tới gần cô.
Trần Quân Nghị luôn cho rằng nam chính trong cuốn truyện đó quá bá đạo và chiếm hữu. Thế nhưng, anh hoàn toàn không nhận ra bản thân anh còn đáng sợ hơn nam chính đó nhiều.
- Vậy là anh nằm mơ sao? Anh thấy em vào phòng anh, hỏi mượn điện thoại của anh?
- Ôi trời, anh mơ thấy em sao? Thật vinh hạnh quá, tổng giám đốc. Nhưng em cũng có điện thoại mà, em mượn anh làm gì chứ? Thôi, em đi làm đây. Chào anh. – Cô cười tít mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi bóng dáng cô khuất sau chậu cây kiểng thì tài xế cũng lái xe đến trước mặt Trần Quân Nghị và nhảy xuống, mở cửa cho anh.
Anh chậm rãi lên xe, hạ tấm ngăn xuống rồi gọi cho Lâu Nam.
- Em nghe đây sếp. Anh đến công ty chưa? – Giọng nói vui vẻ, tràn đầy năng lượng của Lâu Nam vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-84-nguoi-nhan-tin-nhan-la-ai-2.html.]
- Đang trên đường. À, cậu điều tra các mối quan hệ xung quanh Vân Thanh cho tôi. Là đàn ông, rất thân thiết, có thể nói nhớ nói thương.
Nói đến đây, anh chợt nhớ ra cách đây không lâu, anh đề nghị đưa cô về và cô nói cô có hẹn với bạn, là bạn trai. Tuy nhiên, sau này, cô lại nói nếu cô có người yêu thì sẽ đưa đến gặp anh.
Cũng có thể là vì tình cảm chưa sâu đậm nên cô vẫn giấu mối quan hệ này. Suy cho cùng, từ khi cô đến nhà anh, cô chỉ đi chơi với gã đó đúng một lần. Nhưng nếu vậy thì sao có thể nói nhớ thương người ta chứ? Thật đau đầu.
- Ồ? À, vâng, em sẽ làm ngay.
Lâu Nam nói rồi hạ điện thoại xuống, suy nghĩ một hồi lâu. Theo như anh biết thì từ khi chuyển vào biệt thự, Hạ Vân Thanh chủ yếu đi về giữa nhà và công ty.
Mối quan hệ thân thiết được định nghĩa bằng việc thường xuyên gặp gỡ nhưng cô ấy gần như chẳng có lịch trình riêng tư.
Đúng tám giờ sáng, Lâu Nam xuất hiện tại cổng công ty và anh nhận được một bưu kiện từ bảo vệ. Tuy tò mò lắm nhưng vì đã được dặn từ trước nên anh không khui ra mà mang thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.
- Sếp, hàng của anh đến rồi. – Lâu Nam lên tiếng ngay khi bước vào.
- Để đó đi. – Trần Quân Nghị tỏ vẻ thờ ơ nhưng chỉ có anh mới biết tim anh sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c vì hồi hộp. Cái cảm giác mà ngay cả khi ký hợp đồng mấy chục tỷ cũng không có được.
- Em cho người điều tra rồi, chậm nhất là sáng mai sẽ có kết quả cho anh.
- Ừ.
- Anh uống cà phê không?
- Ừ.
Lâu Nam cau mày nhẹ, nhẩm đếm số từ Trần Quân Nghị thốt ra kể từ khi anh bước vào. Hôm nay sếp anh bị làm sao thế? Không lẽ phát hiện ra người trong mộng có người trong lòng nên trầm cảm luôn rồi.