- Vân Thanh.
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông đột ngột cất lên khiến Hạ Vân Thanh gần như đông cứng. Mãi khi anh xuất hiện trước mặt cô, cô mới hoàng hồn. Đêm khuya, cảnh vắng, rất thích hợp cho một vụ thủ tiêu. Cô chưa muốn chết. Cô vẫn chưa lãnh được đồng lương nào từ công ty này.
- Anh nghe nói công việc đã xong rồi. Để anh đưa em về nhé. Anh… có chuyện cần nói rõ với em. Ban đầu cứ nghĩ là không quan trọng, nhưng xem ra khá nghiêm trọng. Thực ra, anh và Trịnh Khải…
- Tôi hứa sẽ không nói với ai về mối quan hệ của anh và bác sĩ Trịnh Khải. Tôi… tôi cũng không có ý định quyến rũ anh ấy. Lúc đó là tôi sợ sâu quá nên mất kiểm soát. Không riêng gì anh ấy, nếu lúc đó là cây cột hay gì đó thì tôi cũng sẽ lao vào thôi. – Giọng cô run rẩy, cắt ngang lời anh.
- Hả? À… ừ thì, anh đâu có nói em quyến rũ cậu ấy. Còn mối quan hệ giữa tụi anh thì em cứ nói với mọi người nếu em muốn. Anh và cậu ấy là bạn bè bình thường mà. – Anh suýt bật cười.
- Bạn bè bình thường? – Cô nghi ngờ hỏi lại.
- Ừ, anh và Trịnh Khải đều thích con gái. Ừm, ý anh là giới tính của tụi anh là nam thẳng. Tại hôm đó nghe nói em đem vệ sĩ nam cho anh nên cậu ấy lấy cớ xác nhận xu hướng tính dục để chọc ghẹo anh thôi. – Trần Quân Nghị từ tốn giải thích.
Hạ Vân Thanh cúi đầu xấu hổ. Hóa ra là do trí tưởng tượng của cô bay quá xa rồi bị đứt dây sao? Hóa ra nguồn cơn mọi việc là do cô suy đoán lung tung mà ra sao? Thật xấu hổ.
Thật may vì anh không những không trách mắng cô mà còn nhẹ nhàng giải thích. Cô nghĩ mình nên cân nhắc việc thật sự coi anh như anh trai.
- Đi thôi, anh đưa em đi ăn khuya rồi về.
- Vâng, tôi lấy hành lý đã. – Cô nhỏ giọng nói.
Mười phút sau, chiếc xe sang trọng rời khỏi cổng tập đoàn. Trần Quân Nghị đưa cô đến một quán cháo khuya nằm trong một con hẻm. Khoảnh khắc bước xuống xe, cô choáng váng khi thấy gương mặt đẹp trai, vui vẻ của Trịnh Khải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-36-hoa-giai-hieu-lam-2.html.]
- Cậu ấy ở gần đây. Anh thấy cậu ấy còn thức nên rủ đi ăn chung cho vui. – Trần Quân Nghị quay sang cô, nói khẽ.
- À, ra là vậy.
Anh lịch sự kéo ghế cho cô ngồi rồi ngồi xuống cạnh bên. Hạ Vân Thanh vẫn còn xấu hổ vì tin nhắn cô gởi cho Trịnh Khải.
- Anh Trịnh Khải, xin lỗi anh. Tôi… tôi hiểu lầm… - Cô ngập ngừng lên tiếng.
- Không sao. Ngoại trừ việc khiến khiến anh sốc đến mức nghi ngờ bản thân thì mọi thứ đều ổn. Hahaha, em thật hài hước. Ôi, đàn ông đẹp trai quá mức cho phép thì thường khiến người khác hiểu lầm mà. Anh có thể thông cảm. – Trịnh Khải hài hước nói.
- Tự tin là đức tính tốt đấy. – Trần Quân Nghị cũng góp lời.
- Thêm số liên lạc của anh lại nhé. Sao em nỡ block một gã đẹp trai như anh? – Trinh Khải làm ra vẻ mặt đau đớn.
- Vâng, sẽ thêm lại. – Hạ Vân Thanh muốn chui xuống đất.
Đêm thu khá lạnh, nhưng khi uống một ngụm cháo nóng, mọi người đều ấm lòng.
Khi bữa ăn kết thúc, đã gần ba giờ sáng. Trịnh Khải chào tạm biệt rồi thong thả bước về phía khu căn hộ cao cấp gần đó. Trần Quân Nghị và Hạ Vân Thanh cũng nhanh chân ra xe, quay trở lại biệt thự.
Phố vắng tanh, chỉ còn ánh sáng của những ngọn đèn neon lướt qua cửa kính ô tô. Hạ Vân Thanh đưa mắt nhìn ngôi trường chìm trong bóng đêm và lại nhớ đến Dương Quang, chàng trai đầy nghị lực, ban ngày đi học, ban đêm phải vất vả làm việc mưu sinh, chỗ dựa cho cô mỗi khi cô bị ba mình rượt đuổi đánh đập, phải chạy ra khỏi nhà.
Anh bên cô khi cô còn trong vũng bùn lầy khốn khổ và trở thành nốt chu sa khó phai trong tim cô. Năm đó, sau khi ba cô bị tống vào tù, nhóm chủ nợ là dân anh chị đã nhằm vào cô và mẹ cô. Đó là lý do mẹ cô vội vã đưa cô rời khỏi khu phố nghèo ngay trong đêm và ngay cả một lời tạm biệt, cô cũng không có cơ hội nói với anh.