Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-09-27 17:10:58
Lượt xem: 73
Lúc Quý Thư Bạch gọi điện cho Hoắc Thiệu Hàng thì anh đang ở trên xe.
"Thiệu Hàng, sao lại thế này? Tất cả mọi người đều đang chỉ trích Nghê Hạ, trên mạng toàn là những bài chửi mắng thôi, sao Nghê Hạ có thể..."
"Sự việc không như ông nghĩ đâu, tôi đang đi tìm cô ấy, để nói sau.", Hoắc Thiệu Hàng vừa tới tìm Cảnh Tố, Cảnh Tố nói chị ấy không tìm thấy Nghê Hạ, anh đến nhà cô, nhưng cô cũng không có ở nhà. Gọi điện thoại cho Hạ Tông Nguyên và Trương Hằng, không ai bắt máy. Quan trọng hơn là, di động của Nghê Hạ đang tắt máy.
Đầu óc Hoắc Thiệu Hàng vô cùng rối loạn, cô đột nhiên mất tích khiến anh không thể không hoảng hốt. Anh muốn mình phải bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
"Ừ, Thiệu Hàng, tìm được Nghê Hạ quan trọng hơn.", Quý Thư Bạch vội vàng nói.
"Ừ, cúp máy trước đây.", Hoắc Thiệu Hàng cúp điện thoại, nghĩ xem cô có thể đi đâu. Hơn mười giây sau, anh lạnh giọng nói, "Tiểu Nguyên, về nhà tôi."
"Dạ."
Hoắc Thiệu Hàng vội vàng xuống xe, ấn thang máy. Thang máy lên tới tầng mười bảy, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, anh đột nhiên dừng chân. Ở chỗ cuối của dãy hành lang tối, có một bóng dáng quen thuộc ngồi đó, cuộn tròn người, trông vô cùng đáng thương.
Hoắc Thiệu Hàng thở phào nhẹ nhõm, cũng thầm cảm thấy đau lòng. Anh nhấc chân, chậm rãi đi về phía cô.
Hành lang yên tĩnh đột nhiên có tiếng động, Nghê Hạ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy anh đang ngược ánh đèn đi tới, cả người như tắm trong vầng sáng trắng, thong thả, từ tốn, hệt như trong một bộ phim đang chiếu trên truyền hình.
Không hiểu vì sao, đột nhiên Nghê Hạ cảm thấy rất yên lòng, nhìn anh đến gần, nỗi phiền muộn như tan biến hết. Khóe miệng cô từ từ cong lên, cô giơ hai tay về phía anh, giọng điệu bất giác như đang làm nũng, "Hoắc Thiệu Hàng, ôm em dậy."
Anh dừng lại trước mặt cô, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Nhìn vẻ mặt của anh, Nghê Hạ bĩu môi, hơi hơi ấm ức.
Lúc tay cô mỏi muốn bỏ xuống thì anh chợt thở dài khẽ một tiếng, khom lưng ôm cô đứng lên, rất dịu dàng, lại không tốn bao nhiêu sức.
"Biết anh lo cho em thế nào không hả? Ngoài kia tin tức loạn hết cả lên, em lại tắt máy chơi trò mất tích, cố ý để anh không tìm thấy em có phải không?", giọng anh rất trầm, anh muốn mắng cô một trận nhưng lại không đành lòng, đến lúc nói ra lại thành bất đắc dĩ.
"Em xin lỗi, em không cố ý, điện thoại em hết pin.", Nghê Hạ rầu rĩ nói.
"Thế thì em cứ ngồi ngây ra trước cửa thế à? Ngộ nhỡ đêm nay anh không về thì em định làm thế nào?"
"Em không nghĩ nhiều được như vậy.", Nghê Hạ đưa tay ôm chặt anh, "Tâm trạng em không tốt, em chỉ muốn về nhà, chỉ muốn nhìn thấy anh, kể cả đến đây mà không thấy anh thì em vẫn cảm thấy ở đây đợi, tâm trạng em sẽ khá hơn."
Hoắc Thiệu Hàng vốn không có cách nào trách móc cô, giờ nghe cô nói như vậy thì không còn giận một chút nào nữa, "Em có ngốc không hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-98.html.]
"Không ngốc, ai cũng biết IQ của em rất cao."
Hoắc Thiệu Hàng buông cô ra, gõ khẽ một cái vào đầu cô, "Còn biết nói đùa, anh thấy em chẳng thông minh là mấy đâu."
Nghê Hạ mấp máy môi rồi lại dựa vào n.g.ự.c anh, một lúc lâu sau, cô mới nói, "Ông ấy bị ngất xỉu, hôm nay, nhìn thấy ông ấy đột nhiên gục xuống, đầu óc em hoàn toàn trống rỗng. Anh nói xem, vì sao em ghét ông ấy mà vẫn còn quan tâm đến ông ấy, có phải em mâu thuẫn lắm không?"
Hoắc Thiệu Hàng hiểu, cô đang nói tới Hạ Tông Nguyên, "Vì hai người có quan hệ m.á.u mủ, trong lòng em, trước sau gì ông ấy vẫn là bố em."
Nghê Hạ trầm mặc một lát rồi nói, "Ông ấy đổ bệnh, thế nên em mới đồng ý cùng ông ấy ăn một bữa cơm, không ngờ, em càng làm càng tệ, khiến ông ấy phải vào bệnh viện."
"Tiểu Hàm, chuyện này không liên quan đến em, em không cần tự trách mình."
"Làm sao bây giờ, ông ấy đang ở trong bệnh viện, em không biết tình hình thế nào rồi, chú Trương không cho em đi theo..."
"Không cần lo, mình vào nhà trước đã, bây giờ em phải nghỉ ngơi, chuyện của thầy Hạ cứ giao cho anh, anh đến bệnh viện xem sao."
"Em không buồn ngủ, không cần nghỉ ngơi..."
"Không được, em phải nghe lời anh.", Hoắc Thiệu Hàng lấy chìa khóa rồi mở cửa, "Em ngủ một giấc đi, bất kể là chuyện của thầy Hạ hay chuyện trên mạng, tất cả đợi đến ngày mai rồi nói sau. Còn có quản lý của em nữa mà, anh sẽ liên lạc với cô ấy."
"Nhưng mà..."
"Ngoan nào.", Hoắc Thiệu Hàng trầm giọng ngắt lời cô.
Nghê Hạ gục đầu xuống, "...Em biết rồi."
Nghê Hạ bị Hoắc Thiệu Hàng dắt thẳng vào phòng tắm. Sau đó, anh nhìn thấy cô nằm lên giường ngủ rồi mới đến bệnh viện. Nghê Hạ không sạc điện thoại, trong tiềm thức, cô không muốn nghĩ đến sự việc kỳ lạ tối hôm nay. Hoắc Thiệu Hàng nói cứ giao cho anh, ngay lúc đó, cô biết mình có thể hoàn toàn yên tâm.
Ngày hôm sau, tin tức về Nghê Hạ và Khâu Anh Tử vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Mười giờ sáng, Hạ Tông Nguyên mở họp báo.
Trong phòng tập trung rất nhiều phóng viên. Hạ Tông Nguyên chậm rãi tiến từ cửa vào rồi ngồi xuống ghế. Trong nháy mắt, các máy ảnh không ngừng chớp đèn, mà trên mạng, phóng viên cũng bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp.
"Chào mọi người, tôi là Hạ Tông Nguyên.", sắc mặt Hạ Tông Nguyên không tốt lắm, rõ ràng là ông cố gắng gượng dậy để đến đây, "Tối qua đã xảy ra một chuyện, hôm nay, ở đây, tôi sẽ kết thúc chuyện đó...Vì clip của Nghê Hạ và Khâu Anh Tử, rất nhiều người đã đăng những lời lẽ chửi mắng thóa mạ Nghê Hạ, tôi tuyệt đối không cho chuyện như vậy xảy ra!"
Lời vừa dứt, cả căn phòng vang lên một tràng tiếng "ồ", người đầu tiên mà Hạ Tông Nguyên bảo vệ không phải Khâu Anh Tử mà lại là Nghê Hạ!
"Thầy Hạ, thầy nói họ thóa mạ Nghê Hạ, nhưng clip rành rành ra đó, mà tối hôm qua thầy với Nghê Hạ cũng đi cùng nhau, sao thầy có thể nói ra những lời quyết liệt như vậy?", một tay phóng viên đặt ra câu hỏi sắc bén.