Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:04:46
Lượt xem: 166
"Chú đến sao không nói trước với cháu tiếng nào thế?", Hoắc Thiệu Hàng cười hỏi.
Hạ Tông Nguyên vỗ vai anh, "Vốn dĩ chú không định đến, chỉ là quyết định đột ngột thôi. Thế nào, dạo này khỏe không?"
"Vẫn thế ạ.", Hoắc Thiệu Hàng nói, "Không ngờ chú lại đến diễn vai bố cháu, đây là lần thứ hai chú cháu mình hợp tác đấy."
Hạ Tông Nguyên cao giọng cười, "Thằng nhóc này thành công thế rồi còn cần gì hợp tác với chú nữa."
Hoắc Thiệu Hàng bất đắc dĩ nói, "Sư phụ à, đừng trêu cháu."
"Được rồi, chú thấy đạo diễn Hầu cũng đang gấp nên chú cháu mình tạm gác lại chuyện riêng đã, tối ăn cơm rồi nói chuyện sau vậy."
Hầu Quang Trung đứng một bên nói đùa, "Đa tạ thầy Hạ đã thông cảm."
"Nên thế mà. Kì nghỉ hè sang năm là ông cho ra mắt phim rồi, đương nhiên phải tranh thủ thời gian.", nói xong, Hạ Tông Nguyên liền đề nghị đến phòng hóa trang. Mọi người cung kính dạt sang một bên, lúc Hạ Tông Nguyên đi ngang qua Nghê Hạ, ông đưa mắt nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi.
Nghê Hạ mím môi, lặng yên đi ra ngoài.
Việc Hạ Dĩ San tiến vào giới giải trí đã được Hạ Tông Nguyên ngầm đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là, con đường diễn xuất của Hạ Dĩ San tuyệt đối không nhận được bất kỳ sự hậu thuẫn nào từ ông, cô ấy phải dựa vào chính mình mà từng bước đi lên, dùng thực lực mà khẳng định mình. Lúc đó, Hạ Dĩ San đã vui vẻ đồng ý, bằng không, dựa vào thân phận là con gái của đại minh tinh hiển hách như vậy, không thể nào lăn lộn tận hai năm ròng mà vẫn chỉ là diễn viên hạng ba.
Ngoài những người cực kỳ thân quen với Hạ Tông Nguyên ra, không ai biết ông ấy đã từng kết hôn, từng có hai đứa con gái, đương nhiên càng không biết sau khi ông ly hôn, có một cô con gái tiến vào giới giải trí, còn một đứa khác thì theo mẹ ở nước ngoài.
Một trong số rất ít người biết nội tình, thật ra cũng bao gồm Hoắc Thiệu Hàng.
Hoắc Thiệu Hàng thành danh từ khi còn rất trẻ, người nâng đỡ anh lúc ấy là Hạ Tông Nguyên. Khi đó, Hoắc Thiệu Hàng theo Hạ Tông Nguyên học hỏi lâu nên nhận được sự tín nhiệm của ông ấy, cũng vì thế anh biết thầy mình có vợ ở Mỹ, còn có cả hai cô con gái nữa. Thậm chí có rất nhiều lần cả nhà họ về Trung Quốc, anh từng gặp hai cô bé ấy, cũng từng nói chuyện, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.
Sau này Hạ Tông Nguyên ly hôn, lịch trình của Hoắc Thiệu Hàng ngày càng nhiều, thế nên ngoài việc thỉnh thoảng gặp Hạ Tông Nguyên ra, anh không còn thấy người nhà của ông ấy nữa...
Nghê Hạ ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở phim trường, chống cằm nhớ lại từng cảnh tượng trong quá khứ.
Vừa rồi, lúc trong phòng hóa trang, có một tích tắc cô cảm thấy như mình được quay trở lại ngày còn thơ bé, ở đó có bố, có anh Thiệu Hàng, có cả cô nữa...
Có điều, vẫn là những con người ấy, nhưng thời gian thì lại chẳng phải quãng thời gian kia. Cô không còn được nép vào lòng bố, nhìn ông nghiêm túc dạy Hoắc Thiệu Hàng đọc thoại, cũng không còn được quấn lấy Hoắc Thiệu Hàng như khi còn bé, đòi anh xem phim hoạt hình, xem hài cùng mình nữa.
Gia đình đổ vỡ, rất nhiều thứ không thể lấy lại được nữa.
"Nghĩ cái gì đấy?"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía trên đỉnh đầu. Nghê Hạ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, "À... Tôi đang nghĩ đến lời thoại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-16.html.]
Lâm Ngộ Thành thấy cô có vẻ hoảng hốt thì biết chắc là đang nói dối, anh ta trầm tư một lát rồi mới nói, "Cô không thích Hạ Tông Nguyên."
Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.
Nghê Hạ hoảng sợ, "Anh nói linh tinh cái gì đấy?"
Lâm Ngộ Thành ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt nhìn cô như cực kỳ thấu hiểu, "Vừa nãy tôi thấy cô đứng yên một góc, không tiến lại gần ông ấy, cũng không kích động như những người khác."
Hơn nữa, cô còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một lần.
"Như thế nghĩa là tôi không thích ông ấy sao?", Nghê Hạ hờ hững cười, có phần bất đắc dĩ.
Lâm Ngộ Thành dời ánh mắt đi, "Chỉ là cảm giác thôi."
Nghê Hạ: Anh cảm giác chuẩn vãi ra!
"Chỉ tại hôm qua tôi ngủ không ngon giấc nên người cứ như trên mây thế thôi."
Nghe xong, Lâm Ngộ Thành lại nhìn cô lần nữa, như để chứng thực tính chân thật trong lời nói của cô. Có điều, Nghê Hạ đã kịp che giấu cảm xúc, cô hỏi ngược lại, "Lâm Ngộ Thành, anh cảm thấy Hạ Tông Nguyên thế nào?"
Đây là lần đầu tiên Nghê Hạ gọi tên Lâm Ngộ Thành, lúc trước toàn gọi là anh Lâm.
Giọng nói của cô rất khẽ, không hề giống với cái kiểu nói chuyện the thé lúc trước. Lâm Ngộ Thành thoáng thất thần...
"Anh có thích ông ấy không?", Nghê Hạ không để ý đến biểu cảm của Lâm Ngộ Thành, chỉ mải hỏi.
Lâm Ngộ Thành khựng lại, "Ông ấy là ngôi sao sáng của giới nghệ sĩ, trước kia tôi đã từng xem rất nhiều phim ông ấy đóng, quả thật là ông ấy rất lợi hại."
"Ừ...Rất lợi hại. Thế, anh cảm thấy con người ông ấy thế nào?"
"Con người?", Lâm Ngộ Thành hơi nhíu mày, "Tôi chưa từng tiếp xúc với ông ấy, nhưng dựa vào đánh giá của người khác, thì ông ấy là người không tồi."
"Ừ, có lẽ bề ngoài là thế thật.", Nghê Hạ nói thầm.
Đối xử với hậu bối rất hiền hòa, nhận dìu dắt người khác, làm rất nhiều chuyện công ích, quyên tặng vô số tiền của cho trẻ em nghèo... Phẩm hạnh của ông ấy trong mắt mọi người đều là số một.
Nhưng, có ai biết, người đàn ông tốt đó đã từng bỏ vợ con để đến với một cô diễn viên khác. Nghê Hạ hơi xiết tay lại, bao nhiêu năm qua, lẽ ra nên quên hết đi, cô cũng tưởng rằng mình đã quên rồi, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy ông ấy, bao nhiêu chua xót, khổ sở của những năm tháng ấy lại chen nhau kéo về. Cô vẫn hận ông ấy...
Lâm Ngộ Thành ngồi bên cạnh Nghê Hạ, cô quá yên lặng, khác một trời một vực so với Nghê Hạ anh ta từng quen, dường như cô đã thay đổi chỉ trong nháy mắt. Nhưng, cô rõ ràng vẫn là cô mà.