Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 148

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:48:59
Lượt xem: 32

Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay.

 

Tầm mắt Hạ Dĩ Hàm nhanh chóng lướt về phía sau sân khấu. Cửa chính giữa sân khấu mở ra, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy đi về phía mình. Cô kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh nói hôm nay anh đến để "hỗ trợ" lại là ý này. Sự hỗ trợ này, hơi hoành tráng quá rồi!

 

"Anh Hoắc, chiếc cúp này nên để anh trao cho Nghê Hạ của chúng ta.", người dẫn chương trình nói.

 

Hoắc Thiệu Hàng khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc cúp, sau đó quay sang trao nó cho Hạ Dĩ Hàm, "Chúc mừng em."

 

Hạ Dĩ Hàm nhìn anh, nhìn vào đôi mắt chỉ gợn sóng vì mình cô, cô chậm rãi nhoẻn miệng cười, đôi tay đón lấy chiếc cúp Thị hậu, "Cảm ơn anh."

 

"Nghê Hạ, cô có cảm xúc gì khi đoạt giải ngày hôm nay, có thể chia sẻ một chút được không?", người dẫn chương trình hỏi.

 

Cảnh Tố đã chuẩn bị sẵn cho cô một bài phát biểu nếu đoạt giải, đúng là có thể dùng đến thật. Nói mất mấy chục giây xong, cô cúi đầu với khán giả bên dưới, "Cảm ơn mọi người."

 

Người dẫn chương trình lại nói, "Anh Hoắc có muốn nói gì với Nghê Hạ không? Mọi người đều biết hai người có quan hệ đặc biệt, lần này Nghê Hạ đoạt giải, hẳn là anh không chỉ có hai chữ "chúc mừng" phải không?"

 

Lời này vừa hay gợi lên sự tò mò của những người có mặt và cả những khán giả đang theo dõi phát sóng trực tiếp, ai nấy đều rất mong chờ tin tức của cặp đôi này.

 

Hạ Dĩ Hàm biết Hoắc Thiệu Hàng sẽ không nói gì thái quá trong những dịp như thế này, hẳn là anh sẽ nói đôi ba câu khách sáo mà thôi.

 

Hoắc Thiệu Hàng cầm micro, nghiêng đầu nhìn Hạ Dĩ Hàm một cái, "Hôm nay, đúng là tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."

 

Hạ Dĩ Hàm ngỡ ngàng nhìn về phía anh.

 

"Từ khi tôi bắt đầu quen cô ấy, cô ấy đã là một người cực kỳ ưu tú rồi. Hiện giờ cô ấy có thể giành được giải thưởng này, tôi vui mừng thay cô ấy. Có điều...", Hoắc Thiệu Hàng tạm ngừng rồi mới nói tiếp, "Hôm nay tôi không định chỉ nói những lời này, mà còn có điều khác muốn nói với cô ấy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-148.html.]

Hạ Dĩ Hàm sửng sốt. Khán giả cũng nín thở theo.

 

Hoắc Thiệu Hàng hơi nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Dĩ Hàm lại cực kỳ nghiêm túc, chuyên chú, "Mọi người đều biết chúng ta ở bên nhau từ một năm trước, nhưng em và anh đều biết rõ, từ ngày anh quen em đến nay cũng đã hơn mười năm rồi."

 

Hạ Dĩ Hàm mím môi, không biết những lời anh nói có ý gì.

 

Hoắc Thiệu Hàng tiếp tục nói, "Anh từng nói, mười năm trước, em là cô bé anh muốn cưng chiều, mà mười năm sau, em là người con gái mà anh muốn nâng niu, chăm sóc, yêu thương. Những lời này, em còn nhớ không?..."

 

Tim Hạ Dĩ Hàm như run lên, cô bất giác gật đầu.

 

Hoắc Thiệu Hàng mỉm cười, "Hạ Dĩ Hàm, thời gian sẽ thay đổi, nhưng tâm ý của anh thì không thay đổi, bất kể là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, anh vẫn sẽ làm như lời anh đã nói, trong lòng anh, em mãi mãi ở vị trí số một."

 

Hạ Dĩ Hàm, Hoắc Thiệu Hàng dùng cái tên này để gọi cô. Bởi vì anh biết, lời anh muốn nói hôm nay, không phải dành cho diễn viên Nghê Hạ nổi tiếng trong lòng công chúng, mà là dành cho bạn gái anh, người anh yêu nhất, Hạ Dĩ Hàm.

 

Lời vừa dứt, cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay, và cả những tiếng hò hét inh tai.

 

Còn Hạ Dĩ Hàm, cô siết chặt chiếc cúp trong tay lại. Ánh đèn sân khấu, trăm ngàn khán giả, giờ phút này, mọi thứ dường như đều hóa thành hình ảnh đen trắng, thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy rõ ràng chỉ có hình bóng anh được bao phủ trong một vầng sáng chói lòa.

 

Sau đó, cô nhìn thấy anh tiến về phía cô một bước, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, anh... quỳ một gối xuống.

 

Đôi mắt Hạ Dĩ Hàm đột nhiên mở to, cô nhìn anh mà không thốt ra được lời nào.

 

Hoắc Thiệu Hàng lấy từ trong túi n.g.ự.c áo ra một chiếc hộp nhỏ, anh mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lóa mắt. Anh đưa nó tới trước mặt cô, rõ ràng là tư thế từ dưới hướng lên trên, nhưng anh lại làm một cách rất bình thản, ung dung.

 

Mọi âm thanh đều dừng lại, ánh đèn như thêm phần rực rỡ.

 

Anh nói, "Tiểu Hàm, lấy anh nhé?"

Loading...