Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:49:58
Lượt xem: 59
Hạ Dĩ Hàm cười ôm lấy cô nàng, "Sao, dạo này khỏe không?"
"Khỏe ạ, bận bịu đóng phim suốt."
"Ừ, thế là ổn rồi."
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên Đường Kỳ chuyển ánh mắt ra phía sau cô rồi thấp giọng nói, "Chị Nghê Hạ, Thẩm Tòng Ngưng đến."
Hạ Dĩ Hàm nhướng mày, đến thì đến thôi, thì thầm làm cái gì. Hạ Dĩ Hàm quay đầu lại nhìn, Thẩm Tòng Ngưng đang đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hàng, có thế cô mới biết vì sao Đường Kỳ lại thì thà thì thầm như vậy.
Hạ Dĩ Hàm chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại ngay, cô bâng quơ hỏi, "Vừa nãy em bảo đang đóng phim với ai ấy nhỉ?"
"À, Tống Đình ạ, dạo này anh ấy nổi tiếng lắm đấy... Haiz, không quan trọng, chị Nghê Hạ, bây giờ chẳng phải chị nên sang bên đấy kéo anh Hoắc lại sao ạ?"
Hạ Dĩ Hàm "...Tại sao?"
Đường Kỳ, "Dạo trước anh chị công khai tình cảm, người đau lòng nhất là Thẩm Tòng Ngưng đấy, em cảm thấy chị ta rất chi là nguy hiểm."
Hạ Dĩ Hàm cười cười, ánh mắt chậm rãi dời sang Hoắc Thiệu Hàng, "Cô ta nguy hiểm, nhưng anh ấy thì không."
Đường Kỳ "á" một tiếng, chẳng kịp phản ứng lại.
Thẩm Tòng Ngưng đứng bên cạnh hàn huyên đôi ba câu với Hoắc Thiệu Hàng, chuyện đến nước này rồi, cô ta vẫn không thể nói ra nổi lời chúc phúc. Cô ta quan sát sắc mặt của Hoắc Thiệu Hàng, điềm tĩnh, lãnh đạm, nhìn như rất lịch thiệp, nhưng thực chất lại là vô cùng xa cách.
Đột nhiên, Hoắc Thiệu Hàng cong môi cười, ánh mắt mềm mại hẳn đi. Cô ta thầm sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của anh thì quả nhiên, Nghê Hạ đang mỉm cười với anh từ một vị trí cách đó không xa. Hai người tự nhiên xây nên một thế giới mà dường như không cho phép bất cứ ai bước vào vậy.
"Xin lỗi, anh đi trước đây.", Hoắc Thiệu Hàng nói xong liền nhấc chân đi về phía Hạ Dĩ Hàm. Ngay đến cơ hội nói câu "Được!" mà Thẩm Tòng Ngưng cũng không có.
Đường Kỳ nhìn thấy người kia đi về phía này thì lẳng lặng tặng Nghê Hạ một cái like, chỉ cần một ánh mắt đã kéo được người ta sang, quả nhiên là cô nàng vẫn còn quá non.
"Nhìn chằm chằm anh làm gì?", Hoắc Thiệu Hàng cười nói.
Khóe mắt Hạ Dĩ Hàm cong lên, "Đương nhiên là vì anh đẹp trai rồi, bằng không em nhìn anh làm gì. Đúng không Đường Kỳ?"
Đột nhiên bị điểm danh, Đường Kỳ cười gượng hai tiếng, "Vâng... Đúng, đúng, đẹp trai kinh khủng khiếp."
Hoắc Thiệu Hàng khẽ nhíu mày, giơ tay véo má cô theo thói quen, "Thích nhìn như vậy, về nhà cho em nhìn chán thì thôi."
Vốn dĩ vai nam nữ chính đã thu hút sự chú ý của người ta rồi, giờ hành động thân mật của Hoắc Thiệu Hàng càng khiến người khác không dời ánh mắt khỏi hai người được.
Đúng như lời đồn trên mạng, ngài Hoắc lạnh lùng nhưng cưng chiều Nghê Hạ kinh khủng, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy đã bị dọa cho đứng hình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-145.html.]
Mà người đứng gần nhất là đồng chí Đường Kỳ thì đã bị chọc cho đui mắt rồi. Mẹ ơi, đừng có ngược đãi người ta nữa mà, người ta cũng muốn tìm bạn trai như thế này!
Rốt cuộc hoạt động tuyên truyền cũng được bắt đầu.
Nhóm diễn viên chính bước lên sân khấu, mà trong những người đó thì Hoắc Thiệu Hàng và Hạ Dĩ Hàm được chú ý cao độ. Kể cả hôm nay họ không phải là cặp nam nữ chính, chỉ cần cái danh là một cặp đôi của họ thôi cũng đã đủ để đám phóng viên mang về cả đống chiến lợi phẩm rồi.
Phỏng vấn, chơi trò chơi, một loạt hoạt động diễn ra trong suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Sau khi hoạt động kết thúc, mọi người cùng trở lại hậu đài.
Đạo diễn Phương Chính nói đã đặt bàn ở khách sạn, mời tất cả nhóm diễn viên chính đi ăn. Đạo diễn mời khách, mọi người đều vui vẻ nhận lời. Hạ Dĩ Hàm đang định gọi điện cho tài xế lái xe đến thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
"Nghê Hạ."
Hạ Dĩ Hàm ngoái đầu lại nhìn thì thấy một Ôn Đạc mặc âu phục, thắt cà vạt, vẻ ngoài không chút cẩu thả đang đứng đó nghiêm túc nhìn mình.
Đã lâu không gặp Ôn Đạc, nhưng gặp cậu ta ở cuộc họp báo của bộ phim được cậu ta đầu tư thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
"Tổng giám đốc Ôn.", Hạ Dĩ Hàm gật đầu với cậu ta, "Đã lâu không gặp."
Ôn Đạc bình tĩnh nhìn cô năm giây, sau đó gương mặt vốn đang nghiêm túc đột nhiên mếu máo, muốn bao nhiêu ấm ức có bấy nhiêu ấm ức, lúc Nghê Hạ không để ý, cậu ta dùng tốc độ sét đánh tiến lên ôm chầm lấy cô, "Nghê Hạ, cô lâu rồi không gặp tôi, nhưng ngày nào tôi cũng gặp cô đấy. Mấy tháng trước chiếu Chân tướng, tôi còn bao mấy cái rạp chiếu phim cơ mà."
Khóe mắt Hạ Dĩ Hàm giần giật, sao đã lâu thế rồi mà tên này vẫn dùng chiêu "cứ gặp là ôm" thế này!
Ôn Đạc còn đang định nói gì đó thì đột nhiên cổ áo bị người nào đấy xách lên. Cậu ta hết cách, chỉ có thể buông Nghê Hạ ra, lùi về sau mấy bước.
"Này, này, này! Hoắc Thiệu Hàng! Anh đừng có mà lúc nào cũng dùng cái chiêu này nhá!"
Hoắc Thiệu Hàng bình tĩnh nói, "Cậu cũng đừng có lúc nào cũng dùng cái chiêu này!"
Ôn Đạc hừ hừ, "Tôi nhìn thấy thần tượng nên kích động thì sao? Kích động không nhịn được nên ôm một cái thì sao nào?"
"Các fan khác kích động có thể ôm một cái cũng được, riêng cậu, không được."
"Dựa vào cái gì chứ? Tôi là trưởng fanclub của Nghê Hạ đấy anh biết không hả? Đừng tưởng bây giờ anh là bạn trai của cô ấy thì ghê gớm nhé, anh có thể lên làm trưởng fanclub không?", Ôn Đạc khẽ hất cằm, có vẻ rất đắc ý.
Hạ Dĩ Hàm nghe xong thì choáng váng, trưởng... trưởng fanclub ư?
Mà nhóm diễn viên và cán bộ đoàn phim đứng xung quanh đều không thể nhịn cười nổi. Sự cuồng nhiệt của tổng giám đốc Ôn với Nghê Hạ, mọi người nhìn mãi thành quen nên không trách được.
Hoắc Thiệu Hàng hơi nhíu mày, anh lạnh giọng nói, "Trưởng fanclub không có quyền lợi muốn ôm là ôm, nhưng mà bạn trai thì có đấy."
"Anh!!!"
"Đi thôi.", Hoắc Thiệu Hàng không để ý đến Ôn Đạc nữa, cứ thế ôm lấy bả vai Nghê Hạ dẫn cô ra ngoài. Hạ Dĩ Hàm nhìn hai người đàn ông đang đấu đá theo cách cực ấu trĩ thì dở khóc dở cười. Đúng là, xấu hổ thật đấy!