Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 118

Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:35:51
Lượt xem: 75

Trên phim trường Kiếp Huyền Cơ, nhân viên trong đoàn cùng dàn diễn viên vừa nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng, đồng chí Nghê Hạ lúc nào cũng lạnh lùng lại đang đuổi theo Hoắc ảnh đế nghiêm nghị, lải nhải nói mãi không ngừng. Vì khoảng cách xa, họ không nghe rõ hai người đang nói gì, nhưng dáng vẻ không thèm phản ứng lại của Hoắc ảnh đế thật là hiếm thấy, chẳng phải ngày thường anh vẫn đối xử rất tốt với cô hay sao...

 

"Nghê Hạ, hôm qua cô đi đâu đấy, tôi gọi điện thoại mà cô không bắt máy gì cả.", Ôn Đạc từ xa chạy lại, cản bước Hạ Dĩ San.

 

Cô nàng không thèm nhìn anh ta, "Haiz, anh tránh đường một chút. Hoắc Thiệu Hàng! Từ từ đã, em đi với anh."

 

Nhưng mà dường như Hoắc Thiệu Hàng không hề nghe thấy, anh nhanh chóng vào xe, nghênh ngang rời đi.

 

Khóe mắt Hạ Dĩ San giần giật. Có cần phải gấp như vậy không chứ! Đợi người ta thì c.h.ế.t à! Tốt xấu gì sau này anh còn phải gọi em một tiếng chị đấy! Đúng! Phải gọi chị, nếu muốn ở bên Tiểu Hàm nhà em, không qua được cửa của bà chị này thì á, hừ, đừng tưởng bở!

 

Hạ Dĩ San nghĩ đến đây liền nở nụ cười gian.

 

Ôn Đạc lắc đầu vẻ xót xa, "Nghê Hạ, cô nhìn Hoắc Thiệu Hàng kìa, cô gọi anh ta như thế mà anh ta cũng chẳng thèm để ý đến cô, thế mà còn nói là thích cô."

 

Lúc này Hạ Dĩ San mới nghiêm túc nhìn về phía Ôn Đạc, vừa nhìn một cái là hai mắt đã sáng lên, wow, lại là một anh chàng đẹp trai.

 

"Anh..."

 

"Tổng giám đốc Ôn, anh lại đến hả?", một nhân viên trong đoàn đi ngang qua, ánh mắt kỳ quái lướt qua Hạ Dĩ San.

 

"Ôn Đạc?", Hạ Dĩ San thử gọi một tiếng. Đây hẳn là ông sếp ngốc nghếch mà Tiểu Hàm kể rồi...

 

"Hả? Sao thế?", Ôn Đạc hớn hở ngoảnh lại.

 

"À không có gì.", Hạ Dĩ San quan sát một lượt từ trên xuống dưới, ừm, rất tuấn tú, có điều không hợp khẩu vị cô nàng, hiện giờ cô nàng chỉ một lòng nghĩ về Nam Dịch bảo bảo thôi.

 

"Nghê Hạ, vừa nãy cô gọi Hoắc Thiệu Hàng làm gì? Cô muốn đi đâu? Hay là tôi đưa cô đi nhé?"

 

"Hả? Không cần, không cần, trợ lý của tôi ở đây.", Hạ Dĩ San nói xong liền đi về phía trước, nhưng đi được vài bước thì lại bị Ôn Đạc kéo về, "Làm gì đấy, tôi đang có việc gấp."

 

Ôn Đạc, "Cô để tôi đưa cô đi đi mà."

 

Hạ Dĩ San hoài nghi nhìn cậu ta một cái, rồi ngay lập tức hiểu ra, "Ồ ~ Tôi biết rồi, thằng nhóc cậu, để ý Tiểu... à, tôi ư?", sao chuyện thú vị này Tiểu Hàm lại không nói cho rõ ràng chứ!

 

Ôn Đạc, "...", chẳng phải chuyện này đã biết lâu rồi hay sao?

 

Hạ Dĩ San tặc lưỡi lắc đầu, rồi vỗ vai cậu ta vẻ thông cảm, "Anh chàng đẹp trai, đường dài lại gian nan, có đi cũng không đến đích được đâu."

 

"Hả?", đồng chí Ôn Đạc chưa từng nghiêm túc học hành, nói gì vậy?

 

Mà con gà mờ Hạ Dĩ San lại tỏ ra rất hài lòng với câu thành ngữ mà mình nghĩ nát óc mới ra, đang lúc Ôn Đạc còn đang ngây ngẩn, cô nàng nhảy lên xe bảo mẫu chạy thoát thân.

 

Gọi điện thoại cho Cảnh Tố xong, Hoắc Thiệu Hàng nhanh chóng lái xe đến trước cửa nhà Hạ Dĩ Hàm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-118.html.]

Đỗ xe dưới gara ngầm, anh đeo kính râm và khẩu trang rồi bắt thang máy lên thẳng tầng cô ở.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhấn chuông, là Cảnh Tố ra mở cửa.

 

"Anh Hoắc."

 

Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, Cảnh Tố nhường đường cho anh vào.

 

"Anh Hoắc, sao anh lại biết là Dĩ San? Có phải con bé làm gì lung tung ở phim trường không ạ?"

 

Hoắc Thiệu Hàng liếc Cảnh Tố một cái, không hổ là quản lý của cô nàng, khá là hiểu nhau đấy, "Tàm tạm, không phá phách gì cả, chỉ là không diễn được thôi."

 

Cảnh Tố xụ mặt, biết ngay là sẽ thế mà. Diễn xuất của Hạ Dĩ San đến đâu, chị là người rõ nhất. Trước kia đóng mấy phim nhàng nhàng thì còn có thể dựa vào khuôn mặt để qua, nhưng kịch bản của đạo diễn lớn, không có diễn xuất chắc chắn không thể vượt ải được.

 

"Vậy anh Hoắc, anh để ý bên này nhé, tôi phải đến công ty một chuyến."

 

"Được, cô đi đi."

 

Cảnh Tố thấy Hoắc Thiệu Hàng đến thì cũng yên tâm, vì thế, chị lấy túi xách rồi đi luôn.

 

Hoắc Thiệu Hàng vào thẳng trong phòng. Anh khẽ đẩy cửa ra, Hạ Dĩ Hàm đang mở mắt nhìn ra phía ngoài, sắc mặt hơi tái.

 

Anh nhíu mày tiến vào, ngồi xuống mép giường rồi duỗi tay sờ trán cô, thấy không nóng lắm, anh mới khẽ thở phào.

 

"Sao anh lại đến đây?", Hạ Dĩ Hàm khàn giọng nói.

 

"Anh không đến thì em định không nói cho anh biết à? Cả chuyện của chị em nữa. Giỏi quá rồi phải không, hửm?", Hoắc Thiệu Hàng cất giọng điềm tĩnh, giữa hai chân mày là vẻ không tán đồng.

 

Hạ Dĩ Hàm thấy anh có vẻ tức giận thì lập tức tỏ ra đáng thương, giọng nói mềm mại hẳn, "Tại gấp quá, nhờ Nam Dịch mà em mới biết chị ấy đã trở lại, chị gái em đuổi theo Nam Dịch nên mới về đây đấy. Hôm qua anh bận quá, em vốn không muốn quấy rầy anh, mà sáng nay vừa dậy đã sốt, chưa kịp báo anh. Em xin lỗi mà.". Nói xong, cô duỗi tay ra kéo tay Hoắc Thiệu Hàng.

 

Hoắc Thiệu Hàng bị sự nhỏ nhẹ của cô làm cho không bực nổi, hơn nữa, nhìn lỗ kim chọc trên mu bàn tay cô, xung quanh là quầng xanh tím, những lời trách cứ tự động bị nuốt ngược trở lại.

 

"Giờ thấy thế nào rồi em? Bác sĩ bảo sao?"

 

Thấy sắc mặt anh dịu lại, cô biết mình hạ giọng một chút là đáng, "Không sao, hạ sốt rồi, bác sĩ bảo em về nghỉ ngơi, uống thuốc đầy đủ là được."

 

Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, rồi lại hỏi, "Vậy giờ em định làm thế nào?"

 

"Gì cơ?"

 

"Hạ Dĩ San đã trở lại, em tính thế nào?"

 

Hạ Dĩ Hàm ngẩn người, giấu đi chút cảm xúc vừa nảy ra vì lời anh nói, cô cong môi, cố tỏ vẻ bình tĩnh, "Chẳng thế nào cả, đúng lúc ai về chỗ người nấy, em cũng nên về Mỹ thôi."

 

"Em đang nói dối."

Loading...