Ánh trăng lạnh thấm qua ô cửa giấy của Hầu phủ, trải lên nền phòng một tầng sương mỏng.
Đêm ngoài tĩnh mịch, còn trong phòng, ngọn nến lay động, t.h.u.ố.c phảng phất, ấm áp như ôm ấp cả gian.
Tư Nguyệt khẽ hé mở mắt.
Nàng cảm thấy bàn tay ấm quen thuộc truyền sang, bèn trở cho rõ.
Từ Tĩnh ngủ say, đầu gối lên cánh tay, một bàn tay vẫn ôm trọn tay nàng.
Nàng mím môi, hàng mi rũ xuống.
Đầu ngón tay mềm nhẹ vẽ từng đường nét khuôn mặt : sống mũi thẳng, đôi mày rậm, mi mắt khép run lên khe khẽ theo nhịp thở.
Khi ngón tay nàng dừng ở bờ môi khẽ hé, Từ Tĩnh nhíu mày, lơ mơ tỉnh .
Hắn dậy, đôi mắt còn mờ sương, khàn giọng gọi:
“A Nguyệt… nàng tỉnh .”
Vừa , kéo nàng lòng, vòng tay siết chặt, giọng nghẹn :
“Làm sợ c.h.ế.t khiếp.”
Tư Nguyệt khẽ dụi mũi vạt áo vương mùi gỗ và hương trầm. Nàng gì, chỉ lặng yên để ôm.
Một lát , Từ Tĩnh buông nàng , bưng tới một chén nước ấm.
Khi đặt chén tay nàng, Tư Nguyệt khẽ chạm vết thương do móng hổ nơi ấn ký vầng trăng khuyết bạc sáng mờ.
“Nhìn… đau quá…”
“Ừm, đau,” Từ Tĩnh khẽ , “Nàng thổi cho .”
Tư Nguyệt chậm rãi cúi xuống.
Đôi môi mềm mát lạnh hôn thật khẽ lên mu bàn tay đầy thương tích, để dấu ấn dịu dàng nơi ấn ký ánh trăng bạc lấp lánh ngọn nến. Rồi nàng lật tay , hôn lòng bàn tay, khi đặt bàn tay lên gò má .
Khoảnh khắc đó, Từ Tĩnh như quên cả hít thở.
Tư Nguyệt rướn , hai tay nàng ôm lấy eo , thể như dán chặt lồng n.g.ự.c ấm nóng.
Đôi môi nàng tìm đến môi , mềm mại, dứt khoát. Hơi thở mỏng như khói sương phả lên gương mặt , mà khiến nhịp tim thêm dồn dập, cuồng loạn.
“Từ Tĩnh…” Nàng thẳng mắt , đôi mắt như đang chất chứa muôn nghìn bóng trăng. “Ta yêu .”
Từ Tĩnh mở to mắt, trong lòng kinh ngạc tới vỡ òa.
Hồi lâu, mới khàn khàn lên tiếng:
“A Nguyệt, nàng cần thương hại … mà dồn ép bản …”, gục đầu hõm cổ mảnh mai của nàng, “bây giờ… cảm thấy như đang mơ .”
Tư Nguyệt bỗng thấy nhói đau trong lòng.
Nàng dịu dàng ôm lấy gương mặt , hôn nhẹ lên mi mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-52-man-nguyet-tinh-tu-4.html.]
“Chàng mắt , Từ Tĩnh,” Tư Nguyệt khẽ khàng, “đừng để bỏ lỡ thêm nữa.”
Ánh mắt nàng chỉ phản chiếu bóng hình , dịu dàng như sương khói, kiên định như đất trời. Nhịp tim của Từ Tĩnh như ngừng trong một thoáng.
“Sao thử xem…” nàng khẽ kéo vạt áo xuống, để lộ bờ vai trắng ngần mảnh dẻ, “xem khắc ghi trong lòng tới mức nào…”
Sợi dây buộc yếm mỏng mảnh mà như một lưỡi d.a.o êm ái, chói mắt đến nhức nhối.
Như ma lực, bàn tay tìm tới, run rẩy rút tung nút thắt.
Thân thể mềm mại phủ lên một tầng ánh trăng, sống động lòng mê luyến.
Tư Nguyệt đỏ mặt, ngượng ngùng ánh mắt như ngây ngất của .
Nàng cúi xuống, kéo thắt lưng của , đứt quãng hỏi:
“Từ Tĩnh… chạm … chứ…?”
Lời nàng như giọt sương khẽ rơi xuống ngọn lửa, vì dập tắt, nó bùng lên dữ dội.
Từ Tĩnh bế nàng lên, đặt xuống giường, môi lướt dọc theo cổ, theo bờ vai mảnh mai, để từng dấu ấn cháy bỏng. Bàn tay nóng rẫy siết chặt lấy thể mát lạnh đang căng lên, như khắc ghi nàng m.á.u thịt.
Tư Nguyệt chủ động vòng tay qua cổ , kéo sát hơn, thở ngắt quãng, lời thì thầm êm dịu như gió:
“Ôm chặt hơn , Từ Tĩnh.”
Nơi nóng hầm hập, da thịt cả và nàng cùng như tan chảy.
Từ Tĩnh dừng một thoáng, sâu đôi mắt như phủ một tầng ánh trăng mờ của nàng, lồng n.g.ự.c nàng phập phồng gấp gáp .
“A Nguyệt,” Từ Tĩnh khàn giọng, hôn lên lọn tóc ướt mồ hôi của nàng, “nếu nàng hối hận… thì bây giờ… vẫn thể… Còn nếu như , nàng đẩy … Ta.. nữa.”
Tư Nguyệt đưa ngón tay vuốt dọc sống lưng như an ủi.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Từ Tĩnh bỗng dưng thấy nỗi uất ức tên cứ thế dâng trào.
“Ta sẽ … đau lòng.” Giọng nghẹn .
Tư Nguyệt sững sờ.
“Từ Tĩnh,” nàng khẽ gọi tên như ma chú, “Từ Tĩnh, nỡ…”
Môi nàng áp sát môi , nụ hôn quấn quýt nồng nàn, “để là của , Từ Tĩnh.”
Sợi dây lý trí cuối cùng của như đứt phựt.
Hai thể quấn lấy , hòa nhập một. Tư Nguyệt cong lên, rên khẽ, tay nàng vẫn bám siết lấy .
Nàng c.ắ.n môi. Đối với nàng, Từ Tĩnh luôn điềm tĩnh và kiềm chế bản , như sông sâu tĩnh lặng, dường như chẳng bao giờ mất kiểm soát.
lúc đây, ánh mắt đỏ lên như trúng mị dược, say mê, khao khát. Bờ môi hé mở vội vàng tìm đến môi nàng, đôi khi kiềm nổi rên lên khàn khàn, giống như một khúc ca du dương nhất bên tai nàng.
Khi cúi xuống hôn lên nơi trắng muốt mềm mại, nàng đưa hai tay thanh mảnh lên vò tóc , đặt môi lên mái tóc ram ráp thoảng mùi hương riêng biệt của một .
Da thịt nàng dập dìu theo từng chuyển động của , buông xuôi để Từ Tĩnh khắc lên ấn ký sâu thẳm nhất, tận bên trong thể và linh hồn nàng.