Tĩnh Nguyệt - Chương 48 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (hết)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 17:24:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , cả hai cùng bờ sông dự lễ tế thần. Từ tinh mờ, dân chúng tụ tập đông nghịt. Trên mặt nước lấp lánh sương sớm, những vòng hoa kết từ cúc, sen và đào trôi dập dềnh theo dòng, mùi hương cỏ hoa quyện với hương trầm bay lên.

Từ thuyền hoa, tiếng sáo réo rắt vang vọng, xen lẫn tiếng chuông đồng ngân nga. Đám thiếu nữ trong y phục rực rỡ vẩy nước, tung cánh hoa, tiếng trong trẻo như chim nhạn báo xuân. Khắp bến sông ngập tràn ánh sáng và màu sắc, rộn ràng trong mùa lễ hội.

 

Tư Nguyệt yên lặng bên Từ Tĩnh, ánh mắt theo những vòng hoa xa dần.

Bỗng mưa bụi rơi xuống, như tơ, như khói, giăng mờ khắp mặt sông.

 

Từ Tĩnh mở chiếc ô xanh thẫm, nghiêng nhẹ xuống che cả vai nàng.

“Đi thôi,” mỉm , thì thầm với nàng, “ đưa nàng lên tửu lâu, từ đó thể ngắm rước đèn buổi chiều.”

 

Cán ô nghiêng xuống, khung vải hạ thấp, che khuất ánh xung quanh.

Trong hẹp , bàn tay rắn rỏi bất ngờ vòng lấy eo nàng, kéo nàng áp sát lồng n.g.ự.c ấm.

 

Mùi gỗ trầm và thở quen thuộc ùa đến, một nụ hôn khẽ khàng đặt lên, dịu dàng như hạt mưa phủ kín môi nàng.

 

Tư Nguyệt ngơ ngẩn, môi mềm còn run, chỉ thấy trong mắt ánh sáng lấp lánh như vì tinh tú đang rơi xuống.

Trong lòng nàng ngọt ngào rối bời, chẳng thốt lên lời nào cho thỏa.

Đến khi buông , nàng vẫn lấy nhịp thở.

 

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Nàng để cho Từ Tĩnh siết chặt tay, lặng lẽ dắt nàng bước qua màn mưa bụi, về phía tửu lâu sáng đèn.

...

Tửu lâu bên sông sáng rực như một ngọn hải đăng. Tầng rộn ràng tiếng cụng chén, tiếng hát ca hòa với mùi rượu nồng và khói bếp lan khắp gian nhà.

bước chân lên tầng cao, một nhã gian riêng biệt, ồn ã như lùi xa. Trong ánh nến vàng ấm áp, gian phòng thoang thoảng mùi rượu ngọt, tĩnh mịch đến mức chỉ còn tiếng gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ mở rộng.

Từ đây, thể xuống mặt sông ngập tràn ánh sáng, thi thoảng tiếng đàn tỳ bà từ bến vọng lên, dìu dặt như sợi tơ vương.

 

Tư Nguyệt bên cửa sổ, mắt chăm chú dõi theo đoàn thuyền rước đèn đang lững lờ xuôi dòng.

Có chiếc thuyền toả sáng như một đèn lồng khổng lồ, hình quả đào hồng thắm; chiếc hóa thành một đóa mai nở rực rỡ; xa xa là thuyền hình con lợn tròn trịa ngộ nghĩnh, ngựa oai phong, và bao nhiêu dáng vẻ kỳ thú khác, lung linh lay động mặt nước phủ sương mờ.

 

Từ Tĩnh đặt chiếc ô xanh bên giá gỗ, lặng lẽ bước tới phía nàng, cánh tay vòng ôm lấy eo thon, ấm truyền qua từng lớp lụa.

Tư Nguyệt khẽ nghiêng đầu, tay nàng đặt lên bàn tay với những ngón thanh mảnh mà hữu lực của ,

“Ở Lễ bộ, công việc của nhàn rỗi lắm ? Vẫn thời gian dạo phố với thế ?”

Từ Tĩnh bật , thở phả bên tai nàng:

“Nhàn rỗi ư? Không rảnh chút nào, mỗi ngày đều mệt c.h.ế.t .”

Tư Nguyệt mím môi, đôi mắt ánh lên sự ngập ngừng.

Nàng chậm rãi :

“Vậy… tại chọn một tiểu thư ở kinh thành? Hoan Hỉ từng bảo, mỗi cưỡi ngựa phố, ít thiếu nữ ném khăn, ném hoa cho …”

Ánh mắt Từ Tĩnh chợt sáng rực, như ánh :

“Nàng đang ghen đó ?”

Tư Nguyệt ấp úng, đôi má thoáng hồng, môi khẽ mấp máy mà chẳng thốt nên lời.

Từ Tĩnh lên như vui mừng, nghiêng , đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng:

“A Nguyệt, dù qua trăm ngàn cảnh vật, trong mắt , ánh trăng vẫn là nhất.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-48-kinh-hoa-thuy-nguyet-het.html.]

Tư Nguyệt ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt chan chứa dịu dàng, lòng bỗng mềm nhũn.

Như cuốn , nàng khẽ nhắm mắt, chủ động đặt lên môi một nụ hôn mềm mại mà ngọt ngào.

 

Từ Tĩnh mở to mắt kinh ngạc, khẽ, hai tay siết chặt lấy eo nàng.

Hắn chậm rãi đáp nàng, dần dần, môi lưỡi giao hòa sâu hơn, thở trở nên gấp gáp và cuồng nhiệt.

Tư Nguyệt run lên, bàn tay vô thức bấu lấy vạt áo , môi mềm hé mở, mặc cho dẫn dắt.

Bên ngoài, tiếng đàn dìu dặt hòa cùng ánh sáng rực rỡ từ thuyền đèn sông vọng lên, giống như một giấc mộng .

...

Trong gian phòng tĩnh lặng, ánh đèn dầu hắt bóng chập chờn lên vách gỗ. Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi lất phất, từng giọt nhỏ xuống mái ngói, rơi xuống mặt sông tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Tư Nguyệt nghiêng đệm ấm áp, bàn tay nàng ôm lấy gò má của Từ Tĩnh.

Hắn gối đầu lên đùi nàng, mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

“Xem , quả thật Lễ bộ bận rộn”, nàng khẽ .

 

Tư Nguyệt phía xa, trong lòng mềm như bông.

“Từ Tĩnh, Nhược thần tán… rốt cuộc là ai đưa cho ?”

Hắn nghiêng đầu, mắt hé mở, hồi lâu mới đáp:

“Nàng… còn nhớ Từ Huy, sinh đôi của chứ?”

Tư Nguyệt gật đầu. Bất kỳ ai thấy một cái đầu đầy m.á.u trong đêm trăng cũng sẽ khó quên thôi, nàng tự nhủ.

Từ Tĩnh tiếp lời:

“Tống Vãn Uyển… là vị hôn thê của .”

là nàng ư?” Tư Nguyệt sửng sốt. Từ Tĩnh gật đầu, rõ nàng đang nghĩ gì.

“Lúc đó, dường như, Từ Huy và nàng đang chuyện gì nguy hiểm.

Nàng mới là Thủy yêu để ý và tấn công tiên. Không bằng cách nào, nàng đào thoát , nhưng thể cũng tổn hại nghiêm trọng.

Bạch gia lúc đó liên tục gây khó dễ, ép Từ Huy giao nàng . Hắn ban đầu chịu, nhưng môn sinh ở Thanh Bạch thư viện dẫn Tụ Hương Lâu, mới Thủy yêu bắt giữ. Lúc khi đó, thấy ấn ký để … thứ chỉ hai mới … ám chỉ hãy tìm Thành Vương. Sau khi đến tìm Vãn Uyển. Nàng khi đó hấp hối .

Trước khi mất, nàng gửi cho hai thứ: Nhược Thần Tán, cùng búp sen cổ mang thần lực, bảo tới tìm nàng, Tư Nguyệt. Nàng bảo, chỉ như … mới giữ một chút hy vọng mong manh.”

Ngoài , tiếng mưa rơi gấp gáp hơn, như những nhịp trống dồn.

 

Tư Nguyệt khẽ chớp mắt.

Nàng thì thầm:

“Búp sen cổ… Vậy thì con chim lửa hẳn từ đó mà hóa thành, nhờ thần lực trong búp sen mà nó còn lưu giữ một phần linh trí của Từ Huy. Nàng Tống gia, thì dễ giải thích tại  nàng vật chí bảo .”

Nàng ngẫm nghĩ, ngón tay khẽ miết sàn gỗ ẩm mát, giọng trầm xuống:

“Có lẽ… manh mối giải độc Nhược Thần Tán ở nhà cũ của Tống gia - Hắc Thạch gia trang. Ta nhớ Chu Mục Thanh, Hầu thiếu phu nhân từng .”

Một lặng chìm xuống, chỉ còn tiếng gió lùa khe cửa, thổi lửa nến lay động.

Bất chợt, Tư Nguyệt nghiêng , khẽ áp môi nàng lên môi .

Cái chạm nhẹ nhàng mà dứt khoát, như giọt mưa rơi mặt hồ, lan từng vòng sóng nhỏ.

“Ta sẽ tìm cách giải độc cho .” – Nàng thì thầm bên tai , giọng mềm mại mà kiên định.

 

Ánh sáng ngoài cửa sổ khẽ hắt , rọi lên đôi mắt Từ Tĩnh. Hơi ấm dịu dàng còn dư vị môi.

Trong khoảnh khắc , Từ Tĩnh cảm thấy như một dòng nước ấm áp đang lan trong lồng ngực.

Hắn cụp mắt, để lộ cảm xúc, nhưng nơi đáy lòng sôi sục.

Niềm vui , giấu kín, chỉ lặng lẽ lưu giữ trong tim thở ngọt ngào nàng để .

Loading...