Trong gian phòng mờ tối, ánh đèn dầu khẽ lay, hắt bóng hai lên tường.
Tư Nguyệt vẫn run rẩy trong vòng tay Từ Tĩnh, giọng nàng khàn xuống:
“Ngươi cam tâm ?… Cam tâm cả đời bao giờ thể quên Dã Tử?”
Từ Tĩnh mỉm , nụ dịu dàng như ánh trăng chảy tràn mặt sông:
“Nếu là , cũng sẽ quên. Người quan trọng như , thể quên . Ta chỉ hỏi một điều…”
Hắn cúi đầu, giọng trầm thấp như thì thầm sát tai nàng:
“Trong lòng nàng… ?”
Tư Nguyệt khựng . Bờ mi khẽ run, nhưng nàng vẫn im lặng.
Từ Tĩnh nàng, mắt đen sâu hút, khẽ khàng:
“Ta quận chúa …”
Nàng bối rối, tay khẽ siết vạt áo , bật một câu ngập ngừng:
“Ta là bán yêu… nếu thể nào trở bình thường nữa… ngươi thể chấp nhận ?”
Từ Tĩnh đáp ngay, ánh mắt xa xăm một thoáng lắng xuống dịu dàng:
“Ta chỉ còn gần hai năm… Nhược Thần Tán sẽ lấy mạng . nghĩ thông suốt . Dù bao lâu, cũng nuối tiếc.”
Giọng chùng xuống, phảng phất như sương như gió:
“Dù rời … cũng mong nàng sẽ nhớ về , giống như nhớ về Dã Tử.”
Một lặng, ghé sát, ôm chặt nàng thì thầm thật khẽ:
“… thể đừng giống quá ? Đừng coi là một kẻ thế.”
Tư Nguyệt khẽ run, nước mắt dâng tràn, bờ mi ướt nhòe.
Từ Tĩnh nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt đang rưng rưng .
Ngay khoảnh khắc , một tiếng “rắc” vang lên khẽ khàng - vỏ trứng đại bàng hóa thạch tỏa sáng, nứt , Hoan Hỉ hiện thành , tóc dài tung bay, ánh mắt còn ngơ ngác.
Tư Nguyệt giật , vội buông Từ Tĩnh, nhảy phắt xuống giường, gương mặt ửng đỏ.
Hoan Hỉ đảo mắt hai , chỉ hừ nhẹ một tiếng nhưng gì.
...
Ba , bàn bạc tình hình.
Tư Nguyệt trầm giọng:
“Phải nhanh chóng trở về Hầu phủ. Hoan Hỉ, ngươi báo tin.”
“Ừ.” Hoan Hỉ gật đầu, giang cánh hóa thành chim ưng bay vút màn đêm.
Trong phòng chỉ còn hai .
Từ Tĩnh khẽ đưa tay định chạm ấn ký hoa sen trán nàng, truyền linh khí.
Tư Nguyệt kịp giữ , lắc đầu:
“Ngươi mới là cần tĩnh dưỡng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-47-kinh-hoa-thuy-nguyet-24.html.]
Khoảnh khắc , ánh mắt Từ Tĩnh thoáng sáng rực.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Trong lòng , một niềm vui âm ỉ dâng lên, nhưng chỉ ghé sát gần, tham lam hít thở hương thơm nơi cổ nàng.
Giọng trầm thấp, mang theo ý :
“Thì … nàng cũng lo lắng cho .”
Từ Tĩnh xuống kéo nàng lòng, mùi hương tóc nàng dịu nhẹ như xoa dịu vết thương còn đang nhức nhối.
Hắn dụi trán mái tóc đen mềm, khẽ thở một tiếng mệt mỏi. Hơi thở dần chậm , như trút xuống gánh nặng trong khoảnh khắc.
Tư Nguyệt yên, chỉ cảm nhận lồng n.g.ự.c phập phồng ngay sát bên. Sự ấm áp lan , lấn át cả những loạn nhịp và sợ hãi, khiến mí mắt nàng dần khép .
Giữa thở êm đềm của , nàng cũng chìm giấc ngủ.
...
Sáng hôm , khi lơ mơ tỉnh giấc, Tư Nguyệt thấy quấn trong áo choàng rộng, bồng bế trong vòng tay rắn chắc.
“Từ … Tĩnh?”
“Ừm, là ,” tiếng khẽ lan trong gió.
Nàng thoáng giãy giụa, nhưng giấc mơ vẫn tan hết, cuối cùng an tâm mà gối đầu nơi vai .
Từ Tĩnh ôm chặt con gái mềm mại trong lòng, môi khẽ cong, cúi xuống hôn một cái thật nhẹ lên chóp mũi nàng, bước lên kiệu nhỏ đưa nàng về Hầu phủ.
...
Trong đại sảnh Hầu phủ, Chu Mục Thanh chờ sẵn.
Nàng nâng tay, một con chim lửa nhỏ từ ngoài cửa bay , đôi cánh đỏ rực xòe rộng, ánh sáng hắt lên gương mặt nàng.
“Con chim ,” Chu Mục Thanh khẽ , “ dẫn dắt chúng tìm về chứng cứ.”
Nó qua Từ Tĩnh, kêu lên một tiếng vút bay .
Nàng trải cuộn trục thư , giọng nghiêm :
“Năm xưa, Quận chúa Quỳnh Hoa ép buộc Tống gia dùng d.ư.ợ.c vật khống chế tâm trí, để tạo những chấp niệm thích hợp cho việc hóa yêu. Khi Tống gia phát hiện mục đích, họ liều phản kháng… kết quả là đồ sát sạch. Chỉ còn Tống Vãn Uyển, khi còn nhỏ, gia nhân liều c.h.ế.t hộ vệ; và Tống Thanh Dung… ép gả cho Quách Khôn, nên mới còn sống.”
"Tống Vãn Uyển?" Tư Nguyệt nhíu mày.
Chu Mục Thanh dừng , ánh mắt tối :
“Tấn An cũng Quách Khôn hãm hại, ném xuống sông. Không ai ngờ còn sống, Chu gia cứu giúp. đó… chính trở mặt, g.i.ế.c sạch Chu gia của , lập Thánh Mộc Giáo. Hắn kết hợp cùng Quận chúa, mưu đồ chế tạo yêu vật. Về , ngay cả Quách Khôn cũng gia nhập.”
Tư Nguyệt lặng , tim siết chặt trong lồng ngực.
Chu Mục Thanh sang nàng, giọng chậm rãi mà sắc như dao:
“Từ đó mới chuyện Quách Khôn tìm đến ngươi, cấy cơ thể ngươi hai viên yêu đan. Một ở mắt, để thấy yêu vật và linh khí. Một ở tai, để yêu âm. Chỉ là… rõ động cơ của là gì.”
Không khí trong sảnh im lặng đến nặng nề.
Chu Mục Thanh gấp sổ sách , ánh mắt sáng rực lên:
“Đã đủ bằng chứng. Chúng thể hành động .”
...
Từ Tĩnh sai đưa tin cho Từ Phi, Tư Nguyệt khẽ hỏi:
“Từ gia… thế nào ?”
“Cảm tạ nàng hỏi thăm,” – khẽ , khóe môi cong nhẹ.
“Đại ca nay ăn khấm khá. Thủy yêu diệt, Bạch ngự sử và Bạch gia cũng Thành vương phát hiện là gián điệp truất quyền, còn khả năng uy h.i.ế.p chúng . Mọi chuyện… dần yên .”
Tư Nguyệt khẽ gật đầu.