Tĩnh Nguyệt - Chương 43 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (20)
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:55:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói , nàng hiệu. Hai tên thủ hạ lập tức kéo lê Trình Tuyên đang bê bết m.á.u theo .
Thiếu niên vùng vẫy, nhưng dây xích sáng lên ánh đen ghì c.h.ặ.t t.a.y chân.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Trước khi khuất bóng, chỉ kịp gào lên một tiếng khản đặc:
“Tư Nguyệt! Đừng nhận lời bà !”
Bóng dáng Quận chúa kiêu ngạo rút lui trong tiếng bước giày đều đặn, để trống nặng nề trong đại điện.
Ngay đó, những cánh cửa gỗ nặng nề bật mở. Hàng chục ảnh lao , nửa nửa quái, đôi mắt vô hồn như con rối, miệng phát tiếng rít ghê rợn. Yêu khí dâng lên, đặc quánh như mùi m.á.u tanh.
Tư Nguyệt lặng lẽ xoay , tay đặt lên Huyền Không cầm.
Tiếng đàn bật lên, âm vang dồn dập như búa bổ. Từng sợi âm thanh hóa thành dây linh khí, quất lũ yêu vật, xé chúng thành mảnh vụn. chúng tan biến, chắp vá lao đến.
Tư Nguyệt c.ắ.n chặt môi, m.á.u ứa nơi khóe miệng. Âm thanh bi tráng lan khắp gian điện, mái ngói rệu rã cũng rung lên, bụi rơi như mưa.
lúc , một luồng gió sắc bén phập mạnh.
“Keng!”
Lưới pháp khí bung từ chiếc quạt giấy xanh thẫm. Dưới ánh sáng u ám, từng vòng linh văn xoay tròn, trói chặt lũ yêu vật. Chúng gào thét một hồi, lượt hút một chiếc bình sứ trong tay Từ Tĩnh.
“Phụt.”
Bình sứ khép . Gian điện chợt lặng , chỉ còn tiếng thở dốc của Tư Nguyệt vang vọng.
Từ Tĩnh thu hồi quạt, lập tức chạy đến, nắm lấy vai nàng:
“A Nguyệt! Nàng ?”
Tư Nguyệt vẫn còn thất thần. Đôi mắt nàng mờ mịt, rõ .
Khi bàn tay siết chặt hơn, nàng đột ngột hất mạnh , giọng lạnh buốt:
“Đừng chạm .”
Từ Tĩnh khựng . Đôi mắt tối xuống, nhưng gì thêm.
Hoan Hỉ bước tới, ôm lấy Tư Nguyệt, dìu nàng dậy.
“Đi thôi.”
Tiếng bước chân họ dần xa, để Từ Tĩnh một giữa căn điện ngổn ngang.
Hắn chậm rãi bước theo , ánh mắt trĩu nặng.
Ngoài , sa mạc trải dài vô tận. Gió cát gào rú qua từng dãy núi cằn cỗi, quất tung vạt áo ba .
Trên nền trời bóng trăng lạnh lẽo, bóng họ kéo dài, im lặng, cô tịch đến tận cùng.
...
Tư Nguyệt nhốt trong phòng, cả buổi bước . Hơi thở nàng lặng lẽ như tan bóng tối, ánh mắt đỏ hoe dán lớp chăn quấn chặt quanh .
Ở bếp, Từ Tĩnh tự tay nấu một bát chè ngọt, mùi đường phảng phất, hương thơm thoang thoảng. Hắn mang lên đến cửa phòng, nhưng dừng bước.
Lát , chỉ thấy Hoan Hỉ mở cửa bước với bát chè tay.
Khi nàng hỏi tại tự đưa, Từ Tĩnh chỉ cúi đầu, giọng thấp đến mức gần như tan trong gió:
“Không thích hợp. Giờ … e rằng nàng chẳng thấy .”
Trong phòng, Tư Nguyệt vẫn vùi kín đầu chăn. Nghe tiếng Hoan Hỉ đặt bát chè lên bàn, nàng khẽ cất giọng:
“Tại … Trình Tuyên là yêu vật?”
Hoan Hỉ khựng , môi mím chặt. Nàng chỉ lắc đầu, chẳng một lời.
...
Ngay khi khí đang nặng nề, tầng bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, cửa sổ chấn động rầm rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-43-kinh-hoa-thuy-nguyet-20.html.]
Hai nàng hoảng hốt lao xuống, chỉ thấy Từ Tĩnh đang giữa đại sảnh, quạt giấy trong tay tóe sáng linh quang, một chống chọi với vô yêu vật đang ùn ùn tràn như sóng dữ.
Hắn vẫn cố thủ, nhưng mồ hôi thấm đẫm lưng áo, bước chân bắt đầu loạng choạng.
Tư Nguyệt định xông , Hoan Hỉ cũng dang cánh tay, nhưng lập tức một toán binh lính thường nhân giữ chặt, ngăn cản cho nhập trận.
“Đám phiền quá,” Hoan Hỉ nghiến răng, “Không thể giết, nhưng đ.á.n.h mãi hết! Chúng còn pháp khí ngăn biến thành đại bàng!”
Hai chống đỡ, chỉ trơ mắt Từ Tĩnh dần đuối sức.
Giữa lúc đó, bóng đen xòe cánh. Một con quạ khổng lồ lao xuống, móng sắc kẹp chặt Từ Tĩnh bất tỉnh, cắp lên cao.
Đám yêu vật ào ào theo bất ngờ rút lui, để căn phòng tan hoang trong bụi khói.
Tư Nguyệt c.ắ.n môi bật máu, giọng run lên:
“Không Quận chúa cho ba ngày ?”
Hoan Hỉ theo bóng quạ dần khuất, sắc mặt nặng nề:
“Không … nhưng e rằng bọn chúng dùng một việc gì đó.”
Lời dứt, Tư Nguyệt choáng váng, thể chao đảo. Yêu độc trong cơ thể bùng phát dữ dội.
Nàng hộc một ngụm m.á.u ngã gục.
Hoan Hỉ hoảng hốt đỡ lấy, trong lòng dâng lên lo âu mịt mù.
Địa Tiên từng , yêu độc chỉ thể áp chế, thể tiêu trừ.
...
Khi tỉnh , Tư Nguyệt chỉ thấy ánh sáng lờ mờ trong phòng khách điếm. Giọng nàng khàn :
“Ta… ngủ bao lâu?”
Hoan Hỉ đưa tay dìu nàng dậy, nhưng kịp đáp, Tư Nguyệt siết chặt vạt áo, ánh mắt lóe sáng:
“Phải tìm hang ổ của Quận chúa ngay.” Nàng lảo đảo, "Từ Tĩnh... Bọn chúng... định gì với Từ Tĩnh?"
Dấu ấn của yêu độc hiện lên từng mạch m.á.u của nàng, ánh xanh đen nhấp nháy nguy hiểm như rễ cây ăn da thịt.
"Bình tĩnh ! Tư Nguyệt!" Hoan Hỉ giữ chặt vai nàng, "Ngươi mà rối loạn giờ , yêu độc sẽ xâm nhập sâu hơn!"
Tư Nguyệt cố gắng hít thở sâu, ngón tay nàng siết chặt vòng cổ trăng bạc. Hơi ấm dìu dịu tỏa từ chiếc vòng như giúp nàng bình tâm .
Nàng bật mở mắt âm dương, ánh đỏ rực rỡ xoáy trung.
Hai nàng vội vàng xông ngoài, tìm kiếm nơi tụ tập yêu khí.
“Tại ?” Tư Nguyệt hoảng hốt. “Hoan Hỉ. Ta… thấy bất kỳ thứ gì.”
Cả ngày hôm đó, nàng dò quét khắp trấn, khắp núi, vẫn tìm thấy một dấu vết yêu khí nào. Mọi thứ đều bình thường như mặt nước chết.
Bát chè ngọt nguội lạnh vẫn nguyên bàn nơi khách điếm. Tư Nguyệt khẽ chạm chén sứ, trong lòng dâng lên một nỗi tự trách lẫn đau đớn âm ỉ.
Từ Tĩnh…
Nàng c.ắ.n môi tới bật máu.
...
Hai nàng con phố đầy gió cát.
Bất ngờ, một toán lạ mặt chặn đầu họ. Đao kiếm sáng loáng, động tác hiểm độc.
Tư Nguyệt chỉ khẽ nghiêng tay, gảy một dây đàn vô hình, ép mấy kẻ ngã quỵ. trong thoáng chốc, một bóng sấn tới, tốc độ của thường nhân. Hắn vung lên một cánh tay như móng hổ, móng vuốt sắc như d.a.o cào ngang vai nàng.
Những vệt m.á.u sâu hoắm lập tức hiện rõ. Cơn đau rát bỏng lan tỏa khiến Tư Nguyệt vã mồ hôi, bước chân loạng choạng.
Nàng mở to mắt âm dương, nhưng mắt vẫn chỉ là ảnh thường - yêu khí, chấp niệm.
“Không thể nào…” nàng thì thầm, sắc mặt hoảng hốt.
Tên cầm đầu lạnh, giọng như lưỡi d.a.o xé gió:
“Quận chúa gửi lời hỏi thăm. Ngươi… chỉ còn hai ngày.”
Nói đoạn, cả toán lùi , tan dòng cát vàng.