Tĩnh Nguyệt - Chương 42 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (19)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:45:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi về đến khách điếm, Tư Nguyệt thấy Từ Tĩnh đang chờ trong sảnh, ánh đèn dầu hắt nghiêng lên gương mặt , sáng tối đan xen.

Ba xuống. Hoan Hỉ nhỏ giọng kể những gì phát hiện trong phủ Tướng quân.

 

Tiểu nhị bỗng lật đật chạy tới, thở hổn hển:

“Cô nương… thư gửi cho ngài.”

Cả ba thoáng , sắc mặt trầm xuống.

Tư Nguyệt mở phong thư, thấy trong đó là vài dòng chữ ngoằn ngoèo -

“Tư Nguyệt cô nương. Hẹn gặp ở tòa thành bỏ hoang giữa sa mạc.

- Quỳnh Hoa.”

Không khí bỗng trở nên ngưng trọng.

“Chắc chắn bẫy.” - Từ Tĩnh ngắn gọn, giọng chắc nịch.

“Không thì hơn.” - Hoan Hỉ gật đầu tán đồng.

tiểu nhị chạy trở , ngượng nghịu:

“Suýt nữa quên… còn cái gửi kèm.”

Trong tay là một con thỏ gỗ nhỏ, tinh xảo đến từng đường khắc.

Hoan Hỉ biến sắc, bật thốt:

“Trình Tuyên… ở trong tay chúng?”

Tư Nguyệt lặng một thoáng. Không một lời, nàng xoay lao thẳng cửa, bóng dáng cuốn màn đêm gió cát.

Hoan Hỉ theo, chậm rãi thở dài:

“Ngày thường thì giả bộ lãnh đạm, nhưng xem trong lòng… vẫn chẳng thể buông bỏ.”

Từ Tĩnh dậy, khổ .

Rồi cũng cất bước đuổi theo.

...

Tư Nguyệt lao thẳng tòa thành bỏ hoang, gió cát vần vũ bên ngoài, nhưng ngay khi Hoan Hỉ và Từ Tĩnh định theo thì kết giới lóe sáng dựng thẳng lên như một bức tường pha lê, chặn cả hai bên ngoài.

Trong điện hoang, ánh lửa lập lòe hắt lên bóng một mệnh phụ ghế cao.

Nàng khoác áo gấm đen thêu loan phụng, tóc búi cao cài trâm phỉ thúy, làn da trắng mịn như ngọc. Khóe mắt vẽ nhẹ màu hồng, nụ như hoa nhưng trong ánh mắt ẩn giấu một tia nguy hiểm, tựa lưỡi d.a.o lấp ló lớp lụa mỏng.

“Cô nương Tư Nguyệt,” giọng nàng trong trẻo mà lạnh lẽo, “ngươi tùy tiện xông tư gia của khác… là bất lịch sự lắm ?”

Tư Nguyệt đáp, đôi mắt sáng rực gằn giọng:

“Trình Tuyên ở ?”

Quận chúa khẽ , nụ lanh lảnh mà chói tai.

“Vội vã quá. Trước hết, hãy lời đề nghị của .”

Nàng dậy, tà váy gấm quét nhẹ nền đá phủ bụi, giọng bỗng trở nên kiêu ngạo:

“Ngươi … hoàng đế hiện nay vô năng, chỉ chìm đắm trong luyện đan. Đám hoàng tử thì kẻ lớn tuổi ngu xuẩn, kẻ nhỏ tuổi nhút nhát. Không ai đủ tư cách gánh vác thiên hạ .”

Lời rót xuống như nhát búa nện thẳng tâm trí Tư Nguyệt. Hình ảnh long bào cất giấu trong phủ Tướng quân vụt hiện lên trong đầu nàng. Một thoáng run rẩy thoáng qua nơi đáy mắt.

“Thì Lý tướng quân mưu phản. Mà là… ngươi.”

Quận chúa bật , tiếng trầm thấp, lộ mười phần nguy hiểm.

“Thông minh đấy. Vậy thì càng nên hiểu… mời ngươi. Hãy cùng chế tạo yêu vật, để xưng bá thiên hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-42-kinh-hoa-thuy-nguyet-19.html.]

Tư Nguyệt nhếch mép, giọng cứng như băng:

“Còn Quách Khôn thì ? Cái kẻ vô dụng tự xưng là phụ , chẳng cũng là quân cờ của ngươi ?”

Tiếng của Quận chúa đột nhiên vang vọng cả đại điện, sắc bén như d.a.o cắt tai.

“Ngươi thật nhanh trí! , chỉ vùi đầu chế tạo, chỉ dám dùng tàn hồn yếu mềm mang oán niệm vì sợ yêu vật phản bội. Đám đó… chẳng khác gì đống rác rưởi vô dụng.”

Nàng tiến thêm một bước, giọng trầm xuống, lóe lên tham vọng dữ dội:

thứ cần… là một đại quân yêu vật chỉnh. Có đủ linh hồn, cả giác hồn. Mỗi một kẻ đều như Hoan Hỉ bên cạnh ngươi – thể suy nghĩ, thể cảm nhận, luôn trung thành, chỉ nhận m.á.u của chủ nhân. Một khi trong tay đội quân … cả triều đình sẽ còn một ai chống .”

Tư Nguyệt trợn mắt, mặt thoáng tái .

“Ngươi… điên .”

Giọng nàng dội vang trong điện tối, nhưng đối diện, nụ của Quận chúa càng rực rỡ hơn, như một đóa hoa nở huyết.

 

Quận chúa ngừng , ánh mắt chợt trầm xuống như hồ băng.

“Xem … ngươi từ chối ý của .”

Nàng vẫy nhẹ cổ tay.

 

Hai tên thủ hạ lập tức lôi một thiếu niên trói giật cánh khuỷu, áo quần rách tả tơi, m.á.u loang đỏ cả vạt áo.

Gương mặt quen thuộc tái nhợt, ánh mắt rực lên bi phẫn.

“Tư Nguyệt!” Trình Tuyên khàn giọng hét, như xé rách cổ họng, “Chạy ! Đừng lo cho !”

Quận chúa cất tiếng khẽ, mà như d.a.o rạch da thịt:

“Thật đúng là kẻ trọng tình trọng nghĩa. Dù chỉ là một yêu vật linh hồn… nhưng giúp ngươi tưởng niệm một cố nhân. Ta tin chắc ngươi nỡ bỏ mặc.”

Tư Nguyệt c.h.ế.t lặng một nhịp, đôi mắt sáng rực, gằn giọng từng chữ:

“Ngươi dối! Hắn yêu vật!”

Quận chúa nhướng mày, môi cong thành một nụ châm biếm. Nàng chỉ về phía thủ hạ bên cạnh.

Tên từ từ ngẩng đầu.

 

Trong hốc mắt đục ngầu, một con ngươi bỗng lóe lên ánh đỏ quỷ dị, như m.á.u đông ngưng tụ.

Giọng Quận chúa lạnh lẽo như băng cứng:

“Ngươi tưởng chỉ ngươi mắt âm dương thôi ?”

Toàn Tư Nguyệt khựng , m.á.u trong như đông cứng. Trong khoảnh khắc, nàng chợt nhận - ánh sáng , quen thuộc đến rợn .

“Đây… là tác phẩm của Quách Khôn…” nàng thì thầm, tim đập dồn dập, “giống hệt… năm đó…”

 

Tên thủ hạ cúi sát bên tai Quận chúa, thì thầm điều gì.

Tiếng của Quận chúa lập tức bật , giòn tan, vang vọng khắp đại điện hoang phế:

“Ra là ! Mắt âm dương cũng điểm yếu … Khó trách ngươi… khó trách ngươi từng tin nổi rằng Trình Tuyên – cái kẻ bám riết lấy ngươi – thực chất chỉ là một yêu vật!”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Nụ như hoa nở rộ gương mặt tuyệt sắc, nhưng Tư Nguyệt chỉ thấy m.á.u lạnh len thấm từng tấc da thịt.

 

Quận chúa khẽ vỗ tay một tiếng, vạt áo dài thướt tha xoay một vòng. Ánh mắt nàng lạnh lùng quét qua Tư Nguyệt.

“Ngươi ba ngày.” Giọng nàng nhẹ như gió thoảng nhưng rạch sâu tâm can, “Ba ngày để cân nhắc lời đề nghị của . Sau đó, nếu … thì đến thứ ngươi dùng để tưởng niệm cũng sẽ còn.”

Loading...