Tĩnh Nguyệt - Chương 40 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (17)
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:34:49
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến tối, trong lâu lớn nhất Tây Ải, ánh đèn lung linh phản chiếu bóng .
Tư Nguyệt xuống tiếng xôn xao:
“Đó, chính là Tân khoa Thám hoa!”
Nàng ngẩng lên, tim khựng .
Từ Tĩnh ở bàn chính, áo bào thanh nhã, khí độ trầm tĩnh. Quan và thư sinh dò hỏi:
“Nghe công tử tới Tây Ải, hẳn mang mệnh lệnh từ triều đình?”
Hắn mỉm ôn hòa, nâng chén , giọng thong dong:
“Chỉ là phụng chỉ tuần du. Tây Ải là biên cảnh, tận mắt thấy, tận tai , để khi về thể bẩm rõ cùng bệ hạ.”
Một khác hỏi:
“Có thật Ngài lo chuyện yêu vật quấy nhiễu ở đây?”
Hắn vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, đáp gọn gàng mà chẳng tiết lộ gì:
“Dân an thì quốc an. Yêu vật tai họa, tất cả đều là việc của triều đình.”
Từng lời ôn tồn, nhưng vững chãi, khiến cả lâu đều im lặng lắng .
Khí chất – khác hẳn thiếu niên năm nào.
...
Đêm xuống, Tư Nguyệt đang thu dọn trong phòng, bỗng tiếng gõ cửa khẽ vang.
Nàng mở hé, lập tức sững .
“Từ… Từ Tĩnh?”
Hắn đó, dáng thẳng tắp trong ánh trăng. Khi nàng định đóng cửa, bất giác đưa tay ngăn .
“Rắc!” – ngón tay kẹp, khẽ kêu đau.
Tư Nguyệt hoảng hốt, vội cầm tay :
“Ngươi… ?”
Hắn mỉm , đáp, chỉ nàng.
Nàng giật , buông tay ngay, luống cuống.
Hắn nghiêng đầu, giọng thấp:
“Tại … nàng tránh mặt ?”
“Ta… .” Nàng lắc đầu.
Từ Tĩnh chậm rãi bước lên một bước.
“Nếu , thấy liền bỏ ?”
Nàng lùi .
“Không …”
Hắn tiến thêm một bước, mắt sáng như ánh trăng.
“Không … đóng cửa? Sao vội vàng chạy trốn?”
Tư Nguyệt tim đập loạn, cứ lùi từng bước, cho tới khi lưng chạm tường lạnh.
Khoảng cách chỉ còn nửa tấc, thở phả lên trán nàng.
Từ Tĩnh chậm rãi đưa tay lên.
Tư Nguyệt tim nhảy dựng, lưng ép chặt tường, thở khựng .
ngón tay chỉ khẽ chạm ấn ký hoa sen giữa trán nàng. Một luồng linh khí dịu dàng lan tỏa, khiến nàng run lên.
Giọng trầm thấp, gần như hòa nhịp tim nàng:
“Truyền linh khí trực tiếp như thế … vẫn hơn.”
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Khoảng cách giữa họ gần đến nỗi trán dường như chạm trán nàng, thở giao hòa.
“Nàng vẫn còn nợ … nhiều nguyện vọng.”
Tư Nguyệt đỏ mặt, nghiêng đầu tránh, khẽ rít qua kẽ răng:
“Càn rỡ… giờ một tiếng ‘tỷ tỷ’ cũng chẳng thèm gọi nữa.”
Từ Tĩnh khẽ bật , tiếng trầm mà trong trẻo:
“Được. A Nguyệt tỷ tỷ.”
Một tiếng tỷ tỷ gọi quá ám , tim nàng càng đập hỗn loạn hơn.
Hắn dừng một thoáng, ánh mắt sáng như đêm, giọng mang theo chút kiên định lẫn dịu dàng:
“Nguyện vọng tiếp theo của là – ngày mai, nàng ăn trưa với . Chỉ … hai chúng mà thôi.”
Tim nàng khẽ rung lên, loạn một nhịp. Trong thoáng chốc, nàng tưởng sẽ cúi xuống hôn nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-40-kinh-hoa-thuy-nguyet-17.html.]
Từ Tĩnh buông tay , lùi nửa bước, mỉm ôn hòa, giọng nhẹ như gió xuân:
“Ngủ sớm , A Nguyệt.”
Hắn xoay , để hương áo mờ nhạt trong khí, bóng lưng cao lớn khuất dần ngoài cửa.
Tư Nguyệt sững lâu, lòng rối loạn, ngón tay vô thức chạm lên ấn ký hoa sen trán, nơi vẫn còn vương ấm từ bàn tay .
Tư Nguyệt trùm chăn kín mít, trong đầu vẫn rối rắm:
Hắn gọi “tỷ tỷ” thôi mà… tim loạn nhịp như ?
Cả đêm nàng trằn trọc chợp mắt.
...
Khi mơ màng mở mắt, ánh nắng sớm xuyên qua song cửa, chiếu nghiêng gương mặt một .
Từ Tĩnh bên bàn, một tay lật sách, dáng thẳng lưng. Ánh sáng nhuộm màu mật ong nhàn nhạt lên gò má cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi mắt nâu sẫm sáng trong như ôm lấy ánh trời. Tóc búi cao gọn gàng, áo xanh phẳng phiu, cả toát vẻ trầm tĩnh quân tử.
Tư Nguyệt đến thất thần. Nàng giật , vội kéo chăn che mặt, tóc rối tung cả lên, chỉ thấy vành tai đỏ ửng.
Nghe động, Từ Tĩnh khẽ đầu .
“Dậy ?”
Hắn dậy, từng bước tới, cúi xuống. Ngón tay chạm khẽ ấn ký hoa sen trán nàng, luồng linh khí ấm áp truyền sang.
“Đã tới trưa , A Nguyệt.”
Tư Nguyệt càng rúc sâu chăn, giọng lắp bắp:
“Ngươi… ngươi ngoài chờ , còn đồ.”
Khóe môi Từ Tĩnh cong lên, ánh nhàn nhạt nơi mắt:
“Ừ, ngoài.”
Hắn xoay , khẽ khép cửa lưng, chờ.
...
Một lát , Tư Nguyệt mở cửa bước .
Từ Tĩnh cầm sẵn một chiếc dù lớn mạng che, đưa che gió cát cho nàng. Động tác tự nhiên, chậm rãi mà vững vàng.
Suốt dọc đường, hai lặng im, ai mở lời .
Đến tửu lâu, gia nhân dẫn phòng riêng. Vừa bao lâu, một vị quan địa phương hớt hải dâng lễ, lời lẽ nịnh nọt ngớt.
Từ Tĩnh mỉm nhàn nhạt, đón lấy, giọng điềm đạm:
“Đa tạ. Vậy theo lệ cũ.”
Gia nhân hiểu ý, khẽ gật đầu, cầm lễ vật lui xuống.
Tư Nguyệt ngẩng mắt , ánh mắt ngạc nhiên.
Từ Tĩnh khẽ nghiêng về phía nàng, giọng ôn hòa, chút giải thích:
“Lễ thì nhận, mới tiện việc. thứ đều ghi chép, xong việc sẽ trả .”
Tư Nguyệt cúi đầu, khẽ đáp:
“Ngươi cần giải thích với .”
Một thoáng tĩnh lặng.
Từ Tĩnh nàng, khóe môi cong lên, mắt ánh ý :
“ .”
Tư Nguyệt khẽ nhấc mắt , giọng trầm thấp:
“Ngươi tới Tây Ải… là vì chuyện gì?”
Từ Tĩnh thong thả đặt chén xuống, đôi mắt nâu sẫm ánh lên ngọn đèn:
“Cũng giống như nàng thôi, việc cho Hầu phủ. Yêu vật chỉ lượng nhiều, mà còn quỷ dị.”
Hắn từ trong tay áo lấy một chiếc pháp khí, bên trong mơ hồ ánh đen u ám xoáy tròn.
“Đây là thứ bắt .”
Tư Nguyệt vươn tay khẽ chạm, lập tức kinh ngạc hít sâu:
“Yêu vật … giống Hoan Hỉ. Đều cấy một phần hồn phách. Hoan Hỉ là dung hợp cả linh hồn và giác hồn, nên ý thức đầy đủ. Đám … chỉ tàn hồn. Chúng theo chấp niệm, nhưng cũng vô tri.”
Giọng nàng dần trở nên nặng nề:
“Giống như… con rối.”
Từ Tĩnh gật đầu, ánh mắt tối :
“. Có kẻ đang thao túng. tàn hồn dung nhập chấp niệm, thì nhất định là tàn hồn từ linh hồn gốc… Nói cách khác, kẻ chỉ thao túng, mà còn g.i.ế.c , để chế yêu vật.”
Một cơn rùng thoáng lướt qua gáy Tư Nguyệt. Nàng chậm rãi buông tay khỏi pháp khí.