Tĩnh Nguyệt - Chương 39 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (16)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:31:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối về, Tư Nguyệt trằn trọc ngủ .

Mùi hương trong cửa hàng hôm nay… hình như nghiêng về các loại gỗ thâm trầm, hợp cho nam nhân. Trong khi thường các quầy bán hương sẽ hướng tới khách nữ. Sự lệch lạc , nghĩ kỹ , đáng lẽ nàng nên mở mắt âm dương để xem xét ngay từ đầu.

...

Sáng hôm , nàng cùng Hoan Hỉ gõ cửa phòng Trình Tuyên.

“Quái lạ,” Hoan Hỉ cau mày, “bình thường nhảy nhanh lắm cơ mà? Có hôm còn suýt xô ngã luôn. Hay là…”

Hai nàng , thấy lo lắng trong mắt đối phương.

Hoan Hỉ đạp chân phá cửa xông .

Chiếc gối còn ấm, nhưng bóng còn. Chăn gấp ngăn nắp như từng ai .

Không khí bỗng lặng ngắt. Bên ngoài, gió thổi qua những tấm biển cũ kẽo kẹt, như tiếng ai rên rỉ từ xa.

“Không ,” Tư Nguyệt dùng mắt âm dương, thốt lên, “ yêu khí!”

“Yêu khí mảnh quá, đủ để truy vét,” nàng nghiến răng.

“Gượm ,” Hoan Hỉ biến thành lốt đại bàng, ngửi thử một lát, biến trở , “mùi … là mùi ở quầy hương hôm qua!”

Nàng biến thành đại bàng lớn, cõng Tư Nguyệt lưng.

...

Tư Nguyệt và Hoan Hỉ lập tức theo mùi hương, đôi cánh chim đưa họ đến một nơi u tối, uốn khúc qua nhiều con hẻm vắng, cho đến khi mùi hương trầm nồng nàn phủ kín gian.

Đập mắt họ là một đình viện xa hoa, đèn lồng đỏ treo từng dãy, gấm vóc rủ xuống như trong yến tiệc, hương hoa trộn với mùi trầm nức nở. Không khí quá lộng lẫy đến mức giả tạo, sến súa, càng khiến hai lạnh gáy.

Bên trong, cảnh tượng khiến họ kinh ngạc sững sờ: một đám nam nhân trưởng thành, kẻ ăn uống ca hát, kẻ vẽ tranh chữ, kẻ gảy đàn, kẻ ngả nghiêng tựa cửa… Tất cả đều trông bình thản, hạnh phúc, như thể buông bỏ lo lắng trần gian.

Hoan Hỉ sững ,

“Kẻ … mang gương mặt y hệt bức cáo thị dán khắp thành về những mất tích!”

Trong căn thất huyền hoặc phủ màn khói trầm, một bóng thong thả bước . Hắn mang dáng dấp nam tử phong lưu, mày mắt tà mị, môi nhếch khẽ như mà khinh bỉ, làn da ánh lửa khi ẩn khi hiện.

“Khách lạ là nữ nhân ?” – cất giọng kéo dài, nửa cợt nhả nửa chán ghét – “Thật uổng phí cả mùi trầm nơi .”

Tư Nguyệt và Hoan Hỉ sắc mặt lạnh . Chỉ một thoáng , bóng mộc kiếm vung lên, gió động như xé màn hương. Hắn kịp hết câu ép gục xuống nền, cả bầm tím, gân xanh nổi lên, suýt chút moi t.i.m để giải chấp niệm.

“Ta mạo phạm,” Hương Quân quỳ gối, cố thu nhỏ bản , giọng đều đều. “Cô nương thứ tội.”

“Ngươi là cái thứ quỷ gì chứ?” Hoan Hỉ đá thêm một cái.

Giọng trầm xuống, run run:

“Ta… là Hương Quân. Ta từ chấp niệm của một kẻ c.h.ế.t vì tình mà sinh . Hắn từng yêu một nam nhân, gia đình bắt đoạn tuyệt, u uất mà qua đời. Chấp niệm rót khúc trầm hương… từ đó thành .”

Khói trầm quẩn quanh, như thấm trong từng lời.

“Hắn ăn nhiều chấp niệm lắm nên mới mạnh đến mức sinh nhận thức sâu sắc thế đấy,” Tư Nguyệt thở dài.

“Người thương của kẻ sớm mất. Chấp niệm , chẳng ai giải . Ta gây hại ai, chỉ giữ bên những nam tử, để họ vui vẻ, chẳng rời .”

Hương Quân bật , giọng sụt sùi lẫn trong làn hương khói.

Hắn đưa họ đến hậu viện, nơi Trình Tuyên đang bên bộ đồ mộc mới lạ, say sưa gọt gỗ, ánh mắt trong sáng như đứa trẻ đầu tìm thấy món đồ chơi mới.

Hương Quân , khẽ thở dài, bất ngờ chỉ thẳng:

“Ta bắt nhầm. Hắn… . Hắn là yêu.”

Tư Nguyệt giật , đôi mắt âm dương lóe ánh đỏ, nhưng vẫn chẳng thấy chút yêu khí nào.

Hương Quân cúi sát, môi khẽ cong, thì thầm ngắt quãng:

“Không mùi đàn ông.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-39-kinh-hoa-thuy-nguyet-16.html.]

Lời buông, cả gian phòng như lạnh hẳn.

Trình Tuyên bật dậy, sắc mặt đỏ bừng, quát:

“Ghê tởm! Đừng ngửi nữa!”

Chưa kịp tranh cãi, mặt đất rung chuyển. Một toán yêu vật tạp nham lao tới, hình thù điên loạn, phân biệt địch mà c.ắ.n xé.

Tư Nguyệt gầm khẽ:

“Đám … quỷ dị quá! Dù c.h.é.m tan thể, chúng vẫn siêu độ – càng đ.á.n.h càng nguy hiểm!”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Đàn Huyền Không rung lên dồn dập, cánh đại bàng Hoan Hỉ tạt gió mạnh.

 

Giữa lúc , ánh sáng của lưới linh khí rực lên từ phía xa. Một bóng áo xanh phấp phới bước tới, tay kết ấn thành lưới trời vây quanh, quạt giấy xanh sáng lên từng đạo phù văn rực cháy, tóm gọn bộ đám yêu thu sạch pháp khí. Khung cảnh sáng rực như ban ngày.

Trong ánh sáng đó, Tư Nguyệt ngẩng lên, tim hẫng một nhịp.

“Từ… Tĩnh…”

Hắn cũng khựng . Đôi mắt trầm như chất chứa ngàn lời, khẽ gọi:

“A Nguyệt.”

Ánh sáng pháp khí rọi lên gương mặt cả hai.

Trình Tuyên lôi Hương Quân đang mê man tới, thoáng ngẩn hai kẻ c.h.ế.t lặng.

Hoan Hỉ đưa tay che trán:

“…Nói ăn ở kiểu gì, mà ông trời cứ ép thấy cảnh tréo ngoe như thế chứ?”

...

Sáng sớm hôm , khi Tư Nguyệt đẩy cửa bước , liền ngẩn .

Trước mặt nàng, Trình Tuyên và Từ Tĩnh đều đó – mỗi cầm trong tay một hộp bánh.

Trình Tuyên giơ cao chiếc hộp tre, tươi như nắng:

“Bánh hạt sen mới hấp, thơm lắm. Nàng thử xem?”

Từ Tĩnh cũng nhẹ nhàng đưa tới một hộp gấm, bên trong là bánh mè vàng ươm, giọng ôn hòa:

“Ta nhớ… nàng thích loại .”

Hoan Hỉ chỉ liếc một cái, lập tức lấy tay che mặt, lẩm bẩm “ chịu nổi cảnh giả vờ ho khan, nhanh chóng chuồn .

Trình Tuyên khẽ gãi đầu, thấy liền đặt hộp bánh tay nàng, xởi lởi:

“Hẳn nàng lâu gặp Từ Tĩnh, cứ ôn chuyện . Ta về .”

Hắn chắp tay chào chạy biến.

Chỉ còn Tư Nguyệt và Từ Tĩnh. Nàng bối rối khẽ chào, định xoay rời , thì bàn tay nắm lấy tay nàng.

“A Nguyệt.”

Giọng Từ Tĩnh trầm hơn xưa, còn vẻ non nớt thiếu niên nữa.

“Nàng khỏe hơn ?”

Tư Nguyệt thoáng ngẩng đầu.

Ánh sáng buổi sớm đọng vai áo xanh thẫm của . Khuôn mặt trưởng thành, ngũ quan rõ ràng, dung mạo tuấn tú tựa ngọc mài, đường nét điềm đạm như quân tử bước từ họa quyển. Bàn tay lớn hơn , ấm áp và vững vàng, bao trọn lấy tay nàng.

Nàng hoảng hốt, vội giật tay , đáp qua loa:

“Không .”

Rồi bỏ , gần như chạy trốn.

Loading...