Tĩnh Nguyệt - Chương 36 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (13)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:23:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoan Hỉ rình rập thám thính suốt mấy ngày, về báo .

“Dân trong trấn bàn hiến tế một cô gái nhà họ Kim.”

Mắt nàng lóe lên tia sắc lạnh, Tư Nguyệt trầm giọng:

“Vậy thì… chúng tương kế tựu kế. Cứ theo dõi xem kẻ là ai.”

...

Ngày hiến tế, trấn Cam Lộ phủ trong màn sương mờ. Người dân gồng khiêng kiệu, tiếng mõ và chuông vang dội khắp núi rừng.

Tư Nguyệt và Hoan Hỉ giăng lưới linh khí ẩn , lặng lẽ theo .

Khi đoàn đặt kiệu lên đỉnh núi lùi xuống, một toán khác từ bóng cây tràn . Dẫn đầu là lão nhân khoác đạo bào, khăn trùm che kín diện mạo. Hắn ngẩng mặt, gào khàn giọng:

“Địa tiên! Mau hiện ! Nếu ngươi xuất hiện, chẳng những vật hiến chết, mà cả Cam Lộ trấn cũng sẽ núi lở vùi chôn!”

Tiếng hô rùng rợn, đám bên phụ họa theo, như một cơn cuồng loạn. Chúng đồng loạt giật mành kiệu xuống.

Thiếu nữ nhà họ Kim trói chặt, miệng bịt kín, lệ tuôn nhòe gò má. Trên nàng quấn đầy dây t.h.u.ố.c nổ, phát sáng lách tách.

Tiếng gầm rền vang vọng núi non. Từ khe sâu, một con hổ trắng khổng lồ lao . Bộ lông bạc óng mượt, đôi mắt đỏ rực, vằn ngang hãy còn in rõ vệt cháy đen từ dây trói linh khí.

“Quả là nó từng giam trong lưới linh khí ở Tụ Hương Lâu!” Tư Nguyệt bật thốt.

Hổ trắng gào một tiếng bi ai, lao giữa đám như vầng chớp, móng vuốt xé nát đất đá. Thân hình nó thoắt biến thành thanh gươm sáng lòa, c.h.é.m cuồng phong m.á.u lửa.

ngay đó, một trận pháp đen ngòm bùng sáng, vòng tròn khép , khóa chặt hổ trắng.

Nó gầm rú, tiếng vang chấn động cả sườn núi. Máu văng tung tóe, từng bước nó vùng vẫy, nhưng dây trói pháp trận càng siết, càng sáng rực, như nghiền nát linh hồn.

“Không !” Tư Nguyệt nghiến răng xông .

Huyền Không cầm hiện trong tay, tiếng đàn réo rắt. Nàng gảy một khúc, âm thanh như sấm nổ, từng luồng linh khí b.ắ.n , lưới đen lập tức vỡ nát.

Hoan Hỉ gầm lớn, hóa thành đại bàng, lao xuống định cắp cả cỗ kiệu bay . đám đồng loạt tung những pháp khí quỷ dị, hình dáng như xương trắng và dây máu, lập thành một tầng tầng lớp lớp trận pháp.

Tiếng đàn dồn dập, Huyền Không cầm ngân vang như vỡ tim. Tư Nguyệt phun máu, thể run lẩy bẩy nhưng vẫn gắng cầm cự.

Đột nhiên, yêu độc trong cơ thể nàng bùng phát. Máu đen phụt , ánh mắt tối .

Một bóng trong đám cầm pháp khí bỗng dưng phá trận, dùng cành gỗ đ.á.n.h gạt những kẻ còn dạt , chạy tới đỡ nàng.

Tư Nguyệt thở dốc, rõ nụ răng khểnh , khẽ gọi trong mê loạn:

“Dã… Tử…”

Thiếu niên siết chặt chuôi gươm mà hổ trắng biến hóa thành, chắn nàng. Kiếm quang vung lên, lao giữa vòng vây, thể đầy thương tích nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.

, thế trận đông nghịt, từng đợt pháp khí giáng xuống, dần rơi thế hạ phong.

lúc đó, tiếng cổ cầm lảnh lót vang lên từ xa, thanh âm thanh khiết mà mạnh mẽ, xé tan tầng tầng âm khí.

Tư Nguyệt run rẩy mở mắt, thấy bóng dáng mơ hồ . Môi nàng khẽ động, gọi hai tiếng:

“Sư… phụ…”

Rồi nàng lịm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-36-kinh-hoa-thuy-nguyet-13.html.]

Hoan Hỉ rít lên, phá nát vòng lưới, vươn vuốt cắp lấy cỗ kiệu, quăng thẳng xuống sông. Tiếng lửa xèo xèo vang lên, sóng nước dâng trào, ngòi nổ tắt ngấm.

Nàng lao tới, kéo thiếu nữ họ Kim ướt sũng và hôn mê ngoài, dùng mỏ gặm đứt dây trói.

Trong khi đó, cầm sư bí ẩn bước tới, mỉm nhàn nhạt. Điệu đàn ngân lên như suối chảy, cả toán ngã rạp, hôn mê bất tỉnh.

Nàng tiếp lấy thanh gươm từ tay thiếu niên, xoay đ.â.m thẳng tim lão đạo bào. Một tiếng rú thất thanh, m.á.u đen phun , lão ngã gục.

Khói tan. Hổ trắng biến trở hình vằn bạc, quỳ sụp xuống thở dốc.

Cầm sư khẽ , ánh mắt rọi Tư Nguyệt đang mê man:

“Giờ chỉ Địa tiên – là yêu, nhưng nhận muôn vàn tín ngưỡng lực của bách tính – mới thể cứu nàng.”

Hoan Hỉ siết chặt hàm, ánh mắt lóe sáng. Nàng giao thiếu nữ họ Kim cho Trình Tuyên còn đang thở dốc m.á.u me, cùng hổ trắng sâu núi, bóng dáng dần chìm khuất trong rừng già.

...

Chu Mục Thanh bước khỏi Hầu phủ, xa thì một bóng áo đen bỗng từ góc tối lướt , dồn nàng ngõ nhỏ. Trên vai đậu một con quạ đen, đôi mắt đỏ ngầu soi rọi giữa đêm.

“Ngươi giấu Tư Nguyệt ở ?”

Giọng khàn khàn vang lên, từng chữ như rít qua kẽ răng.

Chu Mục Thanh nhướng mày, khóe môi nhạt nhẽo cong lên:

“Quách Thái phó, ngươi rảnh rỗi đến mức hỏi chuyện nữ quyến Hầu phủ ?”

Kẻ áo đen khẽ , âm vang ẩn lớp trùm đầu:

“Ta tìm con gái của , đó là thiên kinh địa nghĩa.”

Chu Mục Thanh thoáng sững , bật nhạt:

“Thê tử của ngươi c.h.ế.t nhiều năm, cả đời ngươi cũng từng tái giá. Từ con gái?”

Như chọc đúng vết thương, Quách Khôn bỗng bạo phát. Hắn gào lên, bàn tay hằn gân bóp nát cổ nàng.

“Không! Thanh Dung rõ ràng sinh con cho ! Nàng… nàng thể phản bội … nàng thể con của kẻ khác!”

Ám vệ Hầu phủ kịp lao tới, vây quanh bảo vệ Chu Mục Thanh. Trong bóng tối, Quách Khôn thở hồng hộc, gương mặt vặn vẹo như dã thú. Hắn dần bình tĩnh , đôi mắt lóe sáng ý độc:

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

“Chúng thể giao dịch. Ngươi giao Tư Nguyệt cho , giao kẻ thù diệt môn của ngươi cho ngươi.”

Chu Mục Thanh chấn động, đôi mắt bùng lửa giận:

“Ngươi… ngươi quan hệ gì với Tấn An?”

Quách Khôn ho khan, m.á.u đen rỉ nơi khóe môi. Hắn khùng khục , tiếng lạnh lẽo đến rợn :

“Cũng chẳng qua là hai kẻ tuyệt vọng bắt tay. ngươi yên tâm – với vốn chẳng ưa gì .”

Con quạ đen vỗ cánh, cắp lấy hình bay lên trung. Tiếng Quách Khôn vọng , như từ vực sâu kéo tới:

“Nghĩ kỹ , Chu Mục Thanh. Đừng vội từ chối…”

Chỉ còn mùi tanh lạnh của gió đêm.

Chu Mục Thanh lặng lâu, thất thần về Hầu phủ.

Loading...