Tĩnh Nguyệt - Chương 35 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (12)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 18:17:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba cùng hòa dòng đang hướng tới miếu Phong Thần. Trên đường, nàng chợt hỏi:

“Ngươi cầu điều gì ở miếu?”

Trình Tuyên thoáng sững , gương mặt ửng hồng, khẽ đáp:

“Muốn cầu một .”

Nói xong, bật gượng gạo, như nhận thất thố. chỉ một khắc , nghiêm túc hơn:

“Thường xuyên trong mơ… thấy một bóng dáng, cảm giác như đó quan trọng với . tỉnh dậy chẳng thể nhớ rõ là ai.”

Tư Nguyệt sang, hỏi nữa. trong lòng nàng dấy lên một cơn sóng nhỏ, là tư vị gì.

Lại một lúc , nàng chợt hỏi:

“Ngươi xuất ?”

Trình Tuyên thở dài, ánh mắt xa xăm:

“Ta cũng . Nhiều năm , một ngày bỗng dưng xuất hiện cửa một thợ may trong trấn, trí nhớ trống rỗng, chẳng đến từ . Người thu nhận , đặt cho họ Trương. luôn cảm thấy… tên là Trình Tuyên.”

Hoan Hỉ khẽ giật , thì thầm:

“Hèn gì lục tung cả trấn cũng chẳng thấy ai tên Trình Tuyên… chắc là vẫn gọi là Trương gia nghĩa tử.”

Trình Tuyên kể tiếp, giọng điệu ôn hòa:

“Người thợ mất sớm. Ta tiếp quản tiệm may, nhưng chẳng hiểu dần dần… biến nó thành tiệm mộc. Cứ như thể tay vốn quen với gỗ hơn cả vải lụa.”

Tư Nguyệt , hỏi gì nữa.

...

Miếu Phong Thần hiện mắt, nườm nượp. Khói hương nghi ngút, hoa đào, hoa lê theo gió bay bay, cánh mỏng như tơ rơi tóc áo qua .

Trước điện thờ, từng nhóm chen rút thẻ.

Bỗng một kẻ cầm trong tay thẻ ước hô lớn, mặt mày phấn khích:

“Lần nhất định thắng em của một trận!”

Tiếng ồ lên khắp sân. Có chọc ghẹo:

“Ngươi cầu thẻ ước đem phung phí cho chuyện vớ vẩn đó ?”

kẻ nọ to, khoác vai cạnh:

“Các ngươi hiểu ! Thắng , mới thể cưới em gái !”

Đám đông vỗ tay vang. Huynh cũng lắc đầu:

“Ngươi ăn gian!”

Cô gái áo lụa cạnh đỏ bừng mặt, khẽ kéo tay áo trưởng. Cả bọn bật ý nhị, chúc phúc cho đôi trẻ.

Từ trong điện, bỗng vang lên một giọng khào khào như gió thổi từ hư :

“Nguyện ước… chấp thuận.”

Cả đám im lặng một khắc, càng vang rộn rã. Không khí rực rỡ hệt hòa cùng ngày xuân trăm hoa nở rộ.

Hoan Hỉ cạnh Tư Nguyệt, chau mày hỏi nhỏ:

“Tư Tư, ngươi thấy yêu khí ?”

Tư Nguyệt che lòng bàn tay lên mắt, chậm rãi lắc đầu:

“Không thấy gì đặc biệt.”

...

Trong tiếng vang rộn rã, hoa đào còn đang bay lả tả trong gió, bỗng từ phía điện bước một kẻ mặc đạo bào xám tro, mặt che khăn đen.

Hắn sừng sững giữa bậc thềm, giọng khàn khàn như gió vụn trong ngõ nhỏ:

“Thần tiên trong núi Phong Thần truyền xuống… năm nay mưa thuận gió hòa, tất hiến tế một cô gái trong trấn, dâng cho sơn thần.”

Âm thanh khô khốc rơi xuống, lập tức cuốn sạch khí vui vẻ. Đám đông nhao nhao như một gáo nước lạnh dội thẳng.

Lúc đầu, vài cả giận:

“Vớ vẩn! Thời nào mà còn chuyện hiến tế sống!”

“Chuyện tàn bạo thế , thể tin ?!”

ngay lập tức, kẻ hạ giọng run run:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-35-kinh-hoa-thuy-nguyet-12.html.]

“Coi chừng… chọc giận thần tiên, sơn thần nổi giận, năm nay hạn hán, mất mùa thì ?”

Lời như gáo nước lạnh. Những tiếng phản đối yếu dần, tắt lịm. Không khí vốn náo nhiệt giờ chìm trong im lặng nặng nề.

Buổi hội tan rã trong u uất, chỉ còn gió xuân lướt qua, cuốn theo cánh hoa tàn rụng.

Tư Nguyệt khẽ nhíu mày:

“Sơn thần ư… Là kẻ nào mượn danh?”

Nàng , chợt tiếng xôn xao phía . Ngoảnh , thấy Trình Tuyên mặt mày đỏ bừng giận dữ, một tay bóp chặt cổ lão đạo sĩ:

“Ngươi càn rỡ! Hiến tế là bất nhân, còn dám tự xưng ý trời? Kẻ nào lưng ngươi, mau đối chất với !”

Lão đạo sĩ lắp bắp, vội quát gọi gia nhân xông tới. Đám vung gậy đ.á.n.h loạn, thiếu niên vất vả chống đỡ, thể nhanh chóng bầm tím.

Tư Nguyệt bước lên một bước, mộc kiếm vung như chớp, gạt ngã vài kẻ.

Trình Tuyên thoáng sững, ánh mắt sáng rực, bỗng bật vang:

“Hay lắm! Đi!”

Hắn nắm tay nàng, kéo chạy xuyên qua phố. Tiếng hò hét đuổi theo lùi dần phía .

Gió xuân thốc mặt, hương hoa đào rợp trời.

Trong khoảnh khắc, Tư Nguyệt như cuốn hồi ức.

Năm xưa, Dã Tử cũng nắm tay nàng chạy trốn, bóng lưng thiếu niên rắn rỏi xông cuồng phong, tiếng vang như chuông bạc.

Ra tới bờ sông, hoa đào phủ ngập, Trình Tuyên thở hồng hộc, lăn vật xuống cỏ, ngửa mặt lớn:

“Hôm nay nàng đ.á.n.h lắm! Ha ha!”

Thân thể tím bầm, môi còn rỉ máu, mà nụ vẫn rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân.

Tư Nguyệt lặng lẽ lấy trong tay áo một lọ t.h.u.ố.c trị thương, đưa tới mặt .

Trình Tuyên chống tay dậy, nhận lấy, sững mỉm :

“Đa tạ nàng.”

Thiếu niên cất lọ t.h.u.ố.c trong ngực, dậy phủi áo. Hắn chắp tay tạm biệt nàng và Hoan Hỉ, bóng dáng thong dong khuất dần giữa hàng hoa đào ven sông.

Tư Nguyệt theo lâu.

Khi dáng hình sắp mờ hẳn, nàng mới lặng lẽ nâng tay che mắt, ánh đỏ lóe lên. trong tầm của mắt âm dương, chỉ là một thiếu niên bình thường. Không yêu khí, tạp loạn.

Nàng khẽ lắc đầu với Hoan Hỉ.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Hoan Hỉ im lặng một thoáng, ánh mắt chợt trầm xuống. Giọng nàng thấp hẳn :

“Tư Tư… ngươi còn nhớ chuyện hiến tế năm xưa chứ?”

Tư Nguyệt khựng , chậm rãi gật đầu.

Hoan Hỉ hít sâu một , lời như nén qua kẽ răng:

lẽ ngươi . Khi đó… lúc còn là Thanh Hoan, khi đưa lên núi vật hiến, thấy một kẻ mang đạo bào, che mặt. Chính là y phục hôm nay kẻ mặc.”

Tư Nguyệt giật , sắc mặt nghiêm trọng dần. Nàng xoay Hoan Hỉ, bắt gặp trong đôi mắt hận ý cuồn cuộn như lửa.

“Chính ,” Hoan Hỉ , giọng run run, “chính đ.á.n.h c.h.ế.t Lâm Tam Lang, lúc đó liều mạng giải cứu .”

Tư Nguyệt khẽ thì thầm:

“Vậy thì… năm đó, kẻ kích động lúc ngươi hóa yêu, để ngươi tấn công Bồ Đề trấn… cũng là ?”

Hoan Hỉ lắc đầu, nụ nhạt khẽ cong nơi khóe môi:

“Ta . Khi hóa thành yêu, còn ký ức. Chỉ đến khi ngươi giải chấp niệm thù hận ở Bồ Đề trấn, hồn phách Thanh Hoan hút thể mới ý thức.”

Gió xuân thoảng qua, nhưng sắc mặt Hoan Hỉ như héo úa.

Tư Nguyệt khẽ hỏi:

“Ngươi… còn cách nào khác để giải chấp niệm còn ư?”

Hoan Hỉ bật khổ, tiếng trầm như tan trong gió:

“Còn cách nào ư? Người lời xin … giờ chỉ còn là một nắm xương tàn trong mộ.”

Tiếng nàng nghẹn , rơi tĩnh lặng.

Tư Nguyệt gì thêm. Hai cứ thế sánh bước, lặng lẽ trở về khách điếm, để mặc hoa đào rụng đầy lối, nhuộm hồng cả bước chân.

Loading...