Tĩnh Nguyệt - Chương 32 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (9)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 18:10:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lúc , một tiếng “rầm!” vang lên. Hoan Hỉ đập cửa mạnh đến nỗi then gỗ rung bần bật, giọng lạnh lùng mà gắt gỏng:

“Có tin của Chu Mục Thanh. Mau xem.”

Hai giật , lúng túng dậy. Tư Nguyệt vội chỉnh vạt áo, còn Từ Tĩnh thản nhiên chậm rãi, như chẳng mấy bận tâm.

 

Trong sảnh, ba . Hoan Hỉ ném phong thư xuống bàn, giọng khàn khàn:

“Hầu phủ gửi tới.”

Tư Nguyệt mở thư. Nét chữ thanh mảnh nhưng mạnh mẽ:

“Kiếm tuệ trong tay Hồ Kỷ đích thực là của Lý tướng quân, cố phò mã của công chúa Quỳnh Hoa. Còn tầng ngầm Tụ Hương Lâu, ngoài dấu vết yêu vật, còn phát hiện vô hài cốt nam nhân. Xương cốt nguyên vẹn, ngoại thương, hẳn yêu độc bạo phát mà chết.”

Không gian lặng .

“Vậy , đám yêu vật kỹ nữ ở Tụ Hương Lâu là để đầu độc nam nhân ư?” Từ Tĩnh rùng . “Căn phòng tầng cao là lồng linh khí giam giữ Địa tiên, vì sợ nó phát hiện nhiều dân c.h.ế.t sẽ loạn…”

Tư Nguyệt cụp mắt, ngón tay siết chặt tờ giấy.

Hoan Hỉ nhíu mày:

“Yêu độc bình thường thể phát tác đến mức c.h.ế.t . Chắc hẳn bọn chúng cố gắng gì khác… Mà quận chúa Quỳnh Hoa dựng điều gì từ đám xác ?”

Không ai trả lời .

...

Ba trở Hầu phủ. Chu Mục Thanh chờ sẵn, nét mặt ngưng trọng.

“Có dị động bên phía Cam Lộ trấn,” nàng , “mong các ngươi lập tức sang đó tìm hiểu.”

...

Bữa cơm hôm , Tư Nguyệt chỉ ăn qua loa mau chóng dậy, né tránh ánh của Từ Tĩnh.

Thiếu niên , khổ. Sau đó, một lang thang phố.

Phố xá vẫn tấp nập như thường. Dưới mái hiên một tiệm mộc, tiếng bào gỗ lách cách vang lên.

Trình Tuyên đang giữa đám gỗ vụn, nụ sáng rỡ. Lúc cầm d.a.o khắc gỗ, động tác tinh tế, tỉ mỉ đến từng đường nét; khi mấy bé gái xúm xem, nghiêng nghiêng, đôi mắt sáng trong dịu dàng, khiến lũ trẻ mê mẩn, ríu rít xin thêm búp bê gỗ.

Trông thấy Từ Tĩnh, Trình Tuyên vui vẻ chào:

“Người em hôm nọ! Cô nương … nàng vẫn chứ?”

Từ Tĩnh khẽ gật đầu:

“Nàng vẫn .”

Trình Tuyên thở phào, lấy một con thỏ gỗ nhỏ, ngại ngùng:

“Vậy ngươi thể… chuyển giúp cho nàng ?”

Ánh mắt Từ Tĩnh dừng con thỏ khắc tinh xảo. Hắn lắc đầu, giọng điềm đạm:

“Nếu thật lòng tặng… thì hãy tự tay đưa.”

Nói lưng bỏ , chẳng ngoái .

...

Đêm xuống, Từ Tĩnh trở về Hầu phủ.

Hắn phòng Tư Nguyệt thật lâu, cuối cùng mới gõ cửa.

Nàng bước , mái tóc xõa lòa xòa, ánh mắt phảng phất mơ màng.

Nhìn ánh mắt như sương trăng của nàng, Từ Tĩnh mấp máy môi, như điều gì, khẽ , lắc đầu.

“Mai… thể cùng nàng đến Cam Lộ trấn.”

Tư Nguyệt khựng :

“Ngươi… khỏe ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-32-kinh-hoa-thuy-nguyet-9.html.]

Từ Tĩnh lắc đầu.

“Không chỉ mai. Trong một thời gian dài tới đây, cũng sẽ thể ở bên nàng.”

Hắn lấy từ trong áo một mặt vòng bạc, chạm khắc hình trăng khuyết, đeo lên cổ nàng.

“Thứ nhờ Hầu phu nhân đặt . Mỗi đêm, sẽ rút linh khí truyền về cho nàng. Dù xa cách, linh khí vẫn nối liền.”

Nói , giơ tay. Trong lòng bàn tay, một ấn ký trăng khuyết hiện, bao quanh bởi quầng sáng nhàn nhạt.

Tư Nguyệt để yên cho đeo vòng lên cổ nàng, động tác cẩn thận chậm rãi. Nàng cảm nhận thở ấm áp phả , khẽ hỏi:

“Ngươi định ?”

Thiếu niên chỉ , lắc đầu:

“Bí mật.”

Tư Nguyệt cụp mắt, gì.

Từ Tĩnh gom hết can đảm, tay đưa lên khẽ vuốt tóc nàng.

Đôi môi tiến gần đến gương mặt nàng, khiến Tư Nguyệt bỗng nhiên ngừng thở một nhịp.

Ánh mắt thoáng run rẩy, giọng thì thầm:

“Ta… thể hôn nàng từ biệt ?”

Tư Nguyệt nhắm mắt một thoáng như cam chịu, nhưng nhanh chóng nghiêng đầu , giọng nhẹ như gió thoảng:

“Ngươi còn thấy nhiều cảnh đời, nên mới thấy là mới lạ. Rồi … ngươi sẽ còn nhiều cô nương hơn, hợp với ngươi hơn.”

Từ Tĩnh lùi , khổ.

“Vậy nàng nghĩ… càng gặp nhiều , càng thấy nàng là nhất? Chẳng với nàng… Dã Tử vẫn là nhất đó ?”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Nàng im lặng, cúi đầu, chỉ khẽ buông một câu:

“Ngươi… bướng bỉnh cố chấp.”

Hắn đáp, chỉ mỉm .

Hồi lâu, mới khẽ :

“Nàng còn nợ nhiều, nhiều nguyện vọng.”

Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên ấn ký bạc giữa trán nàng. Linh khí dịu dàng truyền sang.

“Vậy là… thêm một nguyện vọng nữa.”

Rồi lưng rời , bóng dáng khuất dần trong hành lang tối.

...

Sáng hôm , Tư Nguyệt mở mắt, bước sân. Tiếng chim kêu lẫn trong gió sớm, trong n.g.ự.c nàng bỗng hẫng một nhịp.

Gia nhân bẩm:

“Từ thiếu gia cùng thế tử rời từ sớm.”

Nàng lặng. Giữa nắng sớm mờ nhạt, một trống rỗng dâng lên trong lòng, khiến nàng bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y áo.

Hoan Hỉ sải cánh bay vài vòng, thấy nàng ngẩn , bèn sà xuống biến thành hình .

“Tư Tư,” Hoan Hỉ kéo vạt áo nàng, “Ngươi đang nhớ tiểu bạch kiểm ?”

Tư Nguyệt giật như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng nhéo má Hoan Hỉ khiến nàng nhăn nhó hét lên, khóe miệng khẽ nhếch:

“Nói linh tinh gì , Hoan Hỉ.”

Hoan Hỉ giật mạnh khỏi tay nàng, hai tay xoa má đỏ bừng, dậm chân mắng:

“Đừng ở trong hình dạng lâu quá, nên ngươi quên mất, năm đó còn tài giỏi hơn ngươi nhiều!” Hoan Hỉ rì rầm, “Thật đúng là… đại bàng xuống đồng bằng ch.ó khinh.”

“Ngươi… ngươi ai là chó!” Tư Nguyệt xắn tay áo, rút mộc kiếm đuổi theo Hoan Hỉ.

Nàng dùng ngón tay kéo dài mắt, lè lưỡi, biến thành đại bàng bay vút lên cao.

Tư Nguyệt hừ một tiếng, sảnh lớn.

Loading...