Tĩnh Nguyệt - Chương 31 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (8)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 18:05:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi về tới Nguyệt Ảnh lâu, Tư Nguyệt mới hồi sức vội vàng nhảy khỏi lưng Hoan Hỉ.

Nàng lập tức xuống, lấy pháp khí bằng gỗ. Khối cầu nước – trái tim Thủy yêu – vẫn đang sóng sánh như dòng nước cuộn trào, yêu khí sôi sục như sắp phá vỡ pháp khí.

"Nếu giải chấp niệm của nó ngay bây giờ, nó sẽ phá tan phong ấn mất!" Hoan Hỉ khẽ thốt, "Nó nuốt bao nhiêu chấp niệm mới bất trị thế chứ?"

"Hành vi của nó... dường như cũng chi phối bởi chấp niệm," Từ Tĩnh cụp mắt, "Nó dường như tấn công gia đình vì thù hận, giống một oán linh hơn."

Tư Nguyệt khó khăn giữ chặt nó trong bàn tay, ngón tay mảnh dẻ rung lên theo mỗi lắc lư của nó. Nàng nhắm mắt, niệm một chú văn cổ, linh trí từ từ xâm nhập.

Thân thể nàng đổ sụp xuống, Hoan Hỉ giang cánh chặn Từ Tĩnh, để tiến đến đỡ lấy.

Một ảo cảnh mở .

“Nương! Nhìn vòng hoa con tết cho nương !”

Tiếng lảnh lót của cô bé vang trong chái nhà nhỏ.

Nàng cúi xuống để cô bé đội vòng hoa lên đầu. Cô bé thích chí nhảy cẫng lên vỗ tay:

“Nương, nương là xinh nhất!”

Phu quân nàng khẽ, ôm con gái nhấc bổng, giúp nàng rửa tay trong chậu nước nhỏ.

 

Nào , ở đằng xa, hai cặp mắt đen tối như quỷ dữ đang khóa chặt bức tranh ngọt ngào .

 

“Tiểu … Có ăn kẹo ?”

Cô bé nhỏ nhắn đang chơi ở trong sân nhà, ngơ ngác lên cặp em xinh , mặc áo lụa trân quý, đang giơ tay cho nàng bắt lấy.

Nàng quanh, thấy cha , do dự tiến tới.

“Mẫu … nhờ chúng đưa tới gặp .”

Ánh mắt cô bé sáng , còn rụt rè mà nắm lấy bàn tay của ác quỷ.

 

Khi chạy tới, chỉ thấy thể nhỏ bé đầy vết máu, rơi xuống dòng sông như một chiếc lá rụng.

Người cha gào lên, lao theo, dòng nước cuốn .

 

Hai con ác quỷ nhếch môi, nhắm mắt hờ hững, từ bờ xuống.

Chúng thưởng thức vẻ tuyệt vọng của nàng như mật ngọt, thèm che giấu, thèm chạy trốn.

Toàn nàng run lên trong cơn giận đến sôi gan.

Nàng điên cuồng xông tới, g.i.ế.c hai đứa trẻ, nhưng đám gia nhân nhà họ Bạch ập tới, giữ chặt, đẩy nàng xuống sông.

Bọt nước siết lấy cổ, tuyệt vọng x.é to.ạc phổi. Trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng gào thét:

“Trái tim chúng bằng gì… mà độc ác đến thế!”

Một tiếng gầm dội lên từ đáy sông. Chấp niệm nàng khúc sông biến thành Thủy yêu, lao lên moi t.i.m hai đứa trẻ sinh đôi.

Máu loang đỏ nước, tiếng kêu thất thanh vang vọng.

Tiếng đàn Huyền Không từ tay Tư Nguyệt bất chợt vang lên, bi ai mà dịu dàng.

Người trong ảo cảnh khựng . Tâm trí mù mịt dần thanh tỉnh, nước mắt dàn dụa.

Tư Nguyệt nâng đàn, gảy một điệu nhạc khác. Linh khí tụ , hóa thành mặt gương sáng.

Trong gương, hiện thiếu niên nhà họ Bạch, gương mặt trắng bệch, mắt lồi đỏ lòm, yêu độc phát tác, cả xác run rẩy như sắp nổ tung.

Viên gỗ linh khí trong n.g.ự.c nứt toạc, chẳng thể cản yêu độc đang chiếm cứ từng tấc thể.

“Ta… chết… Ta còn… chơi đủ…” – há miệng, nhưng m.á.u đen phun , sắc mặt méo mó, cuối cùng gục xuống, c.h.ế.t nhắm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-31-kinh-hoa-thuy-nguyet-8.html.]

Người trong ảo cảnh hét gào, tiếng xé lòng, ôm lấy hư .

Bỗng nhiên, làn da bà xuất hiện từng nốt đen nhỏ.

Chúng ăn mòn da thịt, biến thành những lỗ m.á.u đen toang hoác, bà kêu thét lên một tiếng. 

"Oán niệm?" Tư Nguyệt giật , hai chân bật nhảy về phía , tránh đòn tấn công của biến thành một con dã thú. 

Dã thú gầm gừ, tung móng vuốt tấn công cây đàn Huyền Không.

Tư Nguyệt vội vã niệm một chú văn cổ, dây đàn như cảm ứng, ngân lên một điệu cấp bách.

 

Ở ngoài, Hoan Hỉ mở trừng mắt. 

"Oán niệm ăn mòn yêu đan của Thủy yêu !" nàng gấp gáp, "Mau, Từ Tĩnh, dùng m.á.u chứa Nhược Thần Tán của ngươi nhỏ trái tim của nó, giữ lấy yêu đan!"

Từ Tĩnh lấy d.a.o nhỏ, rạch một đường thô bạo, m.á.u tuôn thành dòng hòa cùng khối cầu nước đang xao động mãnh liệt.

Dòng m.á.u chảy tràn trong gian ảo cảnh, Tư Nguyệt đưa đàn Huyền Không lên đỡ. Máu đỏ biến thành dây đàn, mỗi nhịp rung như giọt b.ắ.n lên.

Tư Nguyệt yên, mười ngón gảy lên khúc cầu siêu. Giai điệu bi thương cuốn lấy oán khí, lên bi thiết, biến mất trong màn sương máu. Ảo cảnh dần tan rã.

Ánh sáng tắt, Tư Nguyệt hộc m.á.u đen, ngã xuống, bất tỉnh.

“Truyền linh khí cho nàng, ngay!” – Hoan Hỉ gầm lên.

Từ Tĩnh ôm chặt nàng trong lòng, do dự. Trán áp lên trán nàng, từng đợt linh khí tụ trong cơ thể liền truyền sang ấn ký hoa sen.

Cứ thế suốt đêm, mỗi khi trong gom chút linh khí, truyền hết cho nàng. Thân thể run rẩy, sắc mặt ngày càng trắng bệch.

...

Sáng sớm, ánh nắng đầu ngày len song cửa.

Tư Nguyệt khẽ động, đôi mắt mờ mịt mở . Thấy nàng tỉnh, Từ Tĩnh nở một nụ mệt nhọc, yếu ớt nhưng rạng rỡ:

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

“Giờ… nàng nợ nhiều, nhiều ?”

Tư Nguyệt c.ắ.n môi, gì. Nàng chỉ cúi đầu, vùi gương mặt trong n.g.ự.c ấm nóng, tránh ánh mắt .

Thiếu niên bật khẽ, thở phả run run:

“Nguyện vọng tiếp theo của … chỉ là khi ngủ… nàng đừng rời .”

Nói dứt, nghiêng , vùi mặt tóc nàng, kiệt sức chìm giấc ngủ.

Tư Nguyệt ngẩng lên, gương mặt tái nhợt của thiếu niên. Trái tim nàng khẽ thắt , bàn tay run rẩy đưa , cuối cùng vòng qua, nhẹ ôm lấy .

“Đồ cứng đầu.” Nàng nhỏ.

Trong lòng nàng rối bời, như ngàn sợi tơ ràng buộc chẳng thể gỡ.

...

Không nàng cũng từ lúc nào, nhưng khi Tư Nguyệt mở mắt, ánh sáng ban trưa chiếu xiên qua cửa sổ.

Bên tai là tiếng thở chậm rãi, nhịp tim đều đặn.

Từ Tĩnh tỉnh, nhưng cánh tay vẫn vòng chặt lấy nàng, chẳng ý buông lơi.

Tư Nguyệt cảm thấy mặt nóng lên, đẩy .

Thiếu niên chỉ nghiêng đầu, ánh mắt ươn ướt nhưng sáng rực, thì thầm:

“Nàng nỡ đẩy ân nhân cứu mạng còn đang kiệt sức ?”

Lời khiến nàng khựng , đôi má đỏ bừng. Cảm giác giam chặt trong vòng tay ấm áp ngột ngạt, khiến nàng càng luống cuống.

Nàng thở dài, tránh ánh mắt :

“Ngươi… rốt cuộc gì?”

Từ Tĩnh mỉm , đáp, chỉ khẽ hôn lên tóc nàng.

Không khí như đông cứng, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập trong n.g.ự.c cả hai.

Loading...