Tĩnh Nguyệt - Chương 30 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (7)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:35:03
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Tĩnh gào lên, nhưng ngay lúc , cơn đau buốt lạ thường ập tới. Nhược Thần Tán trong phát tác. Mạch m.á.u như nổ tung, ánh mắt đỏ bừng, khí tức cuồng loạn.

Hắn xoay , cùng lúc vồ lấy cả con yêu lẫn Tư Nguyệt.

Ầm! Chiếc quạt trong tay tự bung , linh khí phóng vọt, hóa thành một lồng xích bao quanh, giam hãm chính , ngăn phát cuồng, bảo hộ khỏi yêu khí tấn công.

Trong lúc , Tư Nguyệt gượng dậy. Nàng gọi Huyền Không cầm, mười ngón khẽ gảy một khúc êm ái. Ngón đàn như suối chảy, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, luồn lồng xích, dần dần xoa dịu cơn điên loạn.

Hơi thở Từ Tĩnh dần định, ánh đỏ trong mắt tan .

khi họ ngẩng lên, con yêu biến mất, chỉ còn mùi m.á.u tanh ám cả con đường.

Ánh mắt đột nhiên co rút, kinh hoàng thốt lên:

“Nó… về hướng nhà !”

Tư Nguyệt chút chần chừ, ngửa đầu gọi lớn:

“Hoan Hỉ!”

Tiếng gió rít xé trời, đại bàng khổng lồ lao xuống, đôi cánh che kín nửa bầu trời.

Nàng dìu Từ Tĩnh lên lưng nó, bản cũng nhảy theo. Đại bàng vỗ cánh một cái, cuồng phong cuộn lên, cả ba ảnh hóa thành vệt đen lao vút , đuổi theo dấu con yêu về phía Từ gia.

...

Sân viện vốn yên bình nay chấn động bởi tiếng rít ghê rợn. Con yêu đáp xuống vung tay, từng luồng sóng nước sắc như d.a.o c.h.é.m thẳng lưới linh khí mà Tư Nguyệt từng dệt quanh Từ gia. Lưới phát sáng run rẩy, như chiếc trống gõ dồn, từng mắt xích chập chờn vỡ tung.

Trong phòng chính, cha nhà họ Từ run rẩy ôm lấy , sắc mặt trắng bệch.

Ngoài sân, Từ Phi cầm chặt cái cuốc, hai tay run lẩy bẩy nhưng mắt đỏ hoe, cố chắn cửa.

Tư Nguyệt hạ xuống, Huyền Không cầm trong tay ngân vang từng hồi. Tiếng đàn dệt thành kiếm khí, liên tiếp c.h.é.m , buộc con yêu lùi . hề liều mạng đối chói, mà ngược , nó di chuyển khôn ngoan, tránh né từng cú lao của Hoan Hỉ, tuyệt đối để con đại bàng chạm nó.

 

Từ Tĩnh lao thẳng viện trong cảnh hỗn loạn. kịp mở lời, một bàn tay giáng thẳng lên má .

“Chát!”

Hắn sững .

Người tát chính là phụ , mặt đỏ bừng vì giận:

“Đồ bất hiếu! Ngươi và Từ Huy, cả hai chỉ đem tai họa về cho cái nhà ! Từ gia vô phúc mới hai đứa con như các ngươi!”

Phụ giận dữ chỉ thẳng mặt:

“Còn mau bỏ hết cái trò lêu lổng, thư viện học hành mà thi cử. Giờ Từ Huy chết, ngươi Thanh Bạch thư viện, đem chút mặt mũi cho Từ gia!”

Từ Tĩnh im lặng, ánh mắt tối , nhưng biện giải.

Hắn chỉ xoay , mở chiếc dù linh khí, từng luồng ánh sáng tỏa , dệt thành trận pháp chằng chịt, bao trùm cả sân viện.

Tư Nguyệt thoáng kinh ngạc, sang hỏi:

“Ngươi… từ bao giờ cách ?”

Thiếu niên mỉm nhạt, trả lời.

Bất ngờ, tiếng kêu non nớt vang lên từ nhà hàng xóm:

“Nương ơi… con sợ…”

Con Thủy yêu khựng , đôi mắt lóe lên tia cuồng loạn.

Trong tích tắc , lưới linh khí của Từ Tĩnh thít chặt, quấn lấy nó. Thủy yêu kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết.

“Giữ chặt!” – Tư Nguyệt quát khẽ.

Nàng bật khúc đàn dồn dập, âm thanh gia cố trận pháp. Hoan Hỉ lập tức chớp cơ hội, hóa thành đại bàng khổng lồ, móng vuốt x.é to.ạc lồng n.g.ự.c yêu vật.

Con yêu rú thảm, run rẩy. Nó giãy giụa dữ dội, suýt nữa những lưỡi d.a.o nước luồn lách, phá tan lưới sáng.

Tư Nguyệt c.ắ.n mạnh ngón tay, m.á.u đen tuôn . Nàng nhỏ thẳng m.á.u lên dây đàn.

Tiếng đàn đổi khác, trầm hùng như xiềng xích. Pháp trận nhiễm màu m.á.u lập tức khóa chặt, quấn lấy con yêu cho cựa quậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-30-kinh-hoa-thuy-nguyet-7.html.]

Trong lúc hỗn loạn, ai để ý thấy bóng một kẻ áo trắng, tay ôm cổ cầm khẽ gảy, âm điệu hòa nhịp tiếng đàn của Tư Nguyệt.

Một tiếng xé khủng khiếp vang lên. Tim Thủy yêu móc , hóa thành một khối cầu nước xanh thẫm, vần vũ ánh sáng tà dị.

Tư Nguyệt lập tức đưa khối cầu pháp khí bằng gỗ, niệm chú phong ấn. Toàn nàng run rẩy, m.á.u đen trào khỏi miệng, ngã quỵ, ngất lịm trong vũng sáng tàn của pháp trận.

“A Nguyệt!” – Từ Tĩnh gào lên, lao tới đỡ lấy nàng.

Hắn chạm ấn ký hoa sen, để linh khí truyền sang nàng, siết chặt hình mảnh mai , đầu Hoan Hỉ:

“Đưa nàng về Nguyệt Ảnh lâu!”

phía , giọng phụ vang lên, gằn từng tiếng:

“Nếu ngươi dám … thì đừng bao giờ cái nhà nữa!”

Từ Phi hoảng hốt lao tới, định can ngăn:

“Cha! Đệ –”

Từ Tĩnh đặt Tư Nguyệt xuống đất, quỳ thẳng cha .

Hắn dập đầu ba cái dứt khoát.

 

Một lạy công ơn sinh thành.

“Cha, , con thể để Từ Huy c.h.ế.t oan.”

Hai lạy công ơn nuôi dưỡng.

“Cũng thể để nguyện vọng của mãi mãi thể thành.”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Ba lạy công ơn cho ăn học thành tài.

 

Hắn ngẩng lên, ánh mắt bình thản nhưng kiên quyết:

“Từ nay về , con và Từ gia… còn liên quan.”

Hắn sang Từ Phi, bái một vái, giọng nghẹn ngào:

“Huynh trưởng, nhờ phụng dưỡng cha , giữ lấy gia phong.”

Từ Phi đỏ hoe mắt, nghẹn ngào:

“Ta hiểu… Ta sẽ gánh vác. Ngươi … Ngươi đường của .”

Phía , cha vẫn gào mắng, giận dữ đập bàn, nhưng Từ Tĩnh đầu.

...

Hoan Hỉ dang cánh, hình khổng lồ bao lấy bóng đêm. Từ Tĩnh bế Tư Nguyệt, bước lên lưng chim.

Một tiếng gió rít, đại bàng lao vút trời cao.

Ánh trăng chiếu xuống, chỉ còn bóng áo thiếu niên mang theo nối bi thương, quyết tâm ngoảnh .

...

Trên lưng đại bàng, gió đêm quét lạnh buốt.

Tư Nguyệt trong vòng tay Từ Tĩnh, mí mắt nặng trĩu. Giọng nàng vẫn vang lên khẽ khàng:

“Ngươi… rốt cuộc định gì mà đoạn tuyệt cả gia đình? Sợ gây họa cho họ ?”

Từ Tĩnh ôm chặt lấy nàng, đôi mắt bóng đêm mịt mùng:

“A Nguyệt bí mật, thì cũng bí mật. Công bằng thôi.”

Nàng bật khe khẽ, tiếng yếu ớt tan gió.

lúc , một con chim lửa hiện từ xa, đôi cánh cháy rực. Nó xoay vòng quanh Hoan Hỉ, để những dải sáng đỏ rực giữa màn đêm. Đôi mắt nó Từ Tĩnh sâu thẳm, như lưu lời nhắn cuối cùng.

Một tiếng kêu dài vang vọng, bi thương như lời từ biệt, ảnh bằng lửa bay vút lên bầu trời, tan biến đêm tối.

Loading...