Tĩnh Nguyệt - Chương 29 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (6)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:32:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoan Hỉ lúc mới trở về trong hình dạng đại bàng, đôi cánh xòe rộng che kín nửa sân, ánh mắt hung hăng ảm đạm, cả ngày cau , chẳng chịu biến hình .

Tư Nguyệt đưa tay vuốt dọc theo lớp lông cứng rắn, giọng bình thản:

“Ngươi tra gia đình cô bé gặp nạn hôm đó ? Vậy chúng thôi.”

...

Cả đoàn rời Bạch phủ, men theo lối nhỏ ngoằn ngoèo nghĩa địa ngoài trấn. Nơi đó lặng gió, cỏ dại mọc um tùm, bia đá phủ rêu phong, phảng phất mùi đất ẩm lâu năm.

Trước một nấm mồ cũ, Hoan Hỉ dừng .

Đại bàng gầm nhẹ, biến trở hình dáng bé gái. Thân hình nhỏ bé run rẩy, đôi mắt ảm đạm, sụp xuống ngôi mộ một thiếu niên, bàn tay khẽ vuốt bia đá mờ mịt.

Còn Tư Nguyệt tiến lên, đặt một hộp bánh hạt sen ngay ngắn hai ngôi mộ kề sát . Nàng cúi đầu, giọng khẽ run lên:

“Phụ , Dã Tử. Tư Tư… về .”

Gió từ triền núi thổi qua, thổi tung tà áo mỏng của nàng, bay bay phấp phới, như xoa dịu tầng tầng bi thương.

Từ Tĩnh cách vài bước, lặng im bóng dáng nàng.

Hoan Hỉ khẽ :

"Mộ của Dã Tử... Là một ngôi mộ rỗng."

Từ Tĩnh thoáng sững .

...

Hồi lâu, Hoan Hỉ trở bên cạnh Tư Nguyệt.

Ba đó tiến tới một cụm mộ khác, nơi chôn ba nhà bé gái từng đẩy xuống sông.

Bia đá thấm đẫm nước mưa, mùi tanh lạnh hắt từ lòng đất.

Tư Nguyệt che tay, mở mắt âm dương. Tròng mắt nàng lóe lên ánh đỏ tà dị, chăm chú xuống . Nàng khẽ hít một , :

“Trong hài cốt còn lưu vết yêu khí. Chắc chấp niệm trả thù của bà… biến một đoạn sông thành Thủy yêu.”

Nàng ngừng một thoáng, giọng chậm rãi:

“Thông thường, chấp niệm khi báo thù sẽ tự tiêu tán. Thủy yêu hẳn là tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ còn trong cặp sinh đôi, nên vẫn biến mất.”

Từ Tĩnh chau mày, giọng trầm thấp:

“Ta đám gia nhân kể – hôm Thủy yêu moi t.i.m hai đứa trẻ, Bạch gia chủ sớm , nhưng chậm chạp, lập tức phái . Chỉ đến phút cuối mới dẫn theo một lão đạo sĩ khoác áo đen tới… để ‘thu phục’ Thủy yêu.”

Hắn ngừng một thoáng, tiếp lời:

“Họ rằng hai đứa sinh đôi từ nhỏ lạnh lùng, thích g.i.ế.c thỏ, g.i.ế.c mèo, giống con nhà lành. Ngày đó… chúng quả thực cố tình g.i.ế.c cô bé . Bạch gia chủ bình thường bạc đãi chúng, nhưng trong lòng ai cũng hiểu… hai đứa cho Bạch gia. Khi rõ ràng cơ hội… lẽ nên để chúng chết. cuối cùng… ông tay cứu.”

Không khí trầm xuống, chỉ còn tiếng gió rít qua những tấm bia.

Hoan Hỉ hừ lạnh, cất giọng lạnh băng:

“Thủy yêu… chính là ái của Bạch Ngự sử, một kẻ ở chi chính trong họ Bạch, hiện nay đang ở Kinh thành. Nghe đồn lúc đầu nó mỹ nhân như bây giờ, nhưng càng g.i.ế.c , nó càng trở nên yêu mị.”

Lời dứt, cả ba đồng loạt .

Ánh mắt Từ Tĩnh tối , khẽ thốt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-29-kinh-hoa-thuy-nguyet-6.html.]

“Vậy thì… Thủy yêu năm đạo sĩ thu phục, dùng danh nghĩa Bạch gia chủ mà hiến cho Bạch Ngự sử. Sau đó… liên tục nuôi bằng chấp niệm, từng bước mạnh lên.”

Trong nghĩa địa, hàn khí từ lòng đất dâng lên, lạnh buốt tận xương.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

...

Ba trở về Bạch gia. Hoan Hỉ hạ cánh xuống sân, đôi cánh xòe rộng cụp , một lời xoay bỏ .

Từ Tĩnh theo, nhíu mày:

“Có nàng tìm cách giải chấp niệm?”

Tư Nguyệt khẽ lắc đầu, giọng trầm:

“Chấp niệm của nàng … vốn thể giải. Chỉ là Hoan Hỉ tự tìm khuây khỏa thôi.”

Từ Tĩnh ngẩn :

“Yêu chỉ sống để thành chấp niệm… mà cũng cần khuây khỏa ?”

Tư Nguyệt dừng , mắt xa xăm:

“Bởi vì nàng vẫn giữ một phần linh hồn gốc.”

...

Nàng tới Nhị phòng, thăm thiếu niên bệnh tật.

Thiếu niên mở mắt, gương mặt tái nhợt, khóe môi nhếch lên, khò khè thốt lời tục tĩu:

“Cô nương… đến thăm ? Hắc… là lên giường cùng một lát… cho thử…”

Một tiếng bốp nổ vang. Tư Nguyệt lạnh lùng giáng thêm cái tát, khiến bật ngửa, bất tỉnh ngay tại chỗ.

Nàng cúi xuống, mở mắt âm dương, chăm chú sâu cơ thể gầy guộc . Một tia đỏ lóe lên, nàng khẽ nhíu mày:

“Trong thể tới hai loại yêu độc. Một là của Thủy yêu… Còn , dường như ăn sâu từ khi còn nhỏ. Loại ngấm dần, khiến tinh – khí – thần từ từ tan rã, biến tính tình thành hung ác bạo liệt.”

“Là ai hạ độc?” Từ Tĩnh trầm ngâm.

...

lúc đó, ngoài phố vang lên một tiếng hét xé lòng.

Tư Nguyệt chấn động, lập tức :

“Từ Tĩnh! Bung dù pháp khí!”

Hai lao , gió rít bên tai, đường phố náo loạn. Giữa chợ đông, một thiếu niên đang quằn quại trong vũng máu, n.g.ự.c móc rách, trái tim đỏ tươi còn đang co giật trong tay một con yêu.

Con yêu mang dung mạo tuyệt mỹ đến rợn — da trắng như ngọc, môi đỏ như máu, đôi mắt mị hoặc đầy lửa dục. Mỗi bước như rót lửa mê hoặc tâm trí đối diện.

Nó nâng trái tim còn ấm, nhưng ăn. Một nụ quái dị nở môi, bất ngờ, nó bóp nát trái tim trong tay, m.á.u văng tung tóe khắp nền đá.

Tiếng kêu rùng rợn đám đông náo loạn.

Ánh mắt con yêu bất chợt chạm Từ Tĩnh. Nó rú lên một tràng điên loạn, lao thẳng tới. Chiếc dù pháp khí mở bung, ánh sáng kết thành màn chắn, nhưng móng vuốt bằng nước của con yêu cào xuống, màn chắn chấn động dữ dội, suýt nữa rách toạc.

Tư Nguyệt xông lên, một tay giơ đỡ. Lực va chạm nổ vang, nàng hất ngược, phun một ngụm m.á.u đen, hình bay thẳng tường đá.

“Tư Nguyệt tỷ!”

Loading...